Thep Da Toi The Day (Tai Ban 2025)

Thep Da Toi The Day (Tai Ban 2025)

Thép Đã Tôi Thế Đấy

“Thép đã tôi thế đấy” là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của văn học Nga Xô viết. Suốt hơn chín mươi năm kể từ lần xuất bản đầu tiên (1932) đến nay, dù trải qua nhiều biến cố, nhưng cuốn tiểu thuyết về người thanh niên Pavel Korsaghin với lí tưởng sống cao đẹp và ước mơ hiến dâng tuổi thanh xuân cho đất nước, quê hương vẫn được bạn đọc mến mộ, trân quý. Cuốn tiểu thuyết đặc biệt được viết bởi một con người đặc biệt, trong một hoàn cảnh đặc biệt. Tác giả của nó, nhà văn Nikolai Ostrovsky là thương binh, bị bệnh nặng, bị hỏng mắt và nằm liệt giường. Không chịu khuất phục số phận, ông đã miệt mài vẫn viết những dòng nhiệt huyết của trái tim tuổi trẻ cho đến hơi thở cuối cùng.

“Cái quý nhất của con người là cuộc sống. Đời người chỉ sống có một lần, phải sống sao cho khỏi phải xót xa, ân hận vì những năm tháng sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và đớn hèn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay ta có thể nói rằng: Cả đời ta, cả sức ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người.”

– NIKOLAI A. OSTROVSKY

“Nikolai A. Ostrovsky miêu tả một người đương thời của mình [Pavel Korchagin] một thanh niên công nhân bình thường được tôi luyện trong lò lửa của cách mạng và nội chiến. Nhưng do đứng ở mũi nhọn của những vấn đề sinh tử như sự công bằng và sự bất công, lòng trung thực và sự ô danh, sự sống và cái chết, rút cục chàng trai dường như rất đỗi bình thường ấy vô hình trung mang những nét của một người anh hùng lí tưởng. Mà lí tưởng, như mẫu mực để noi theo, rất cần cho mọi người. Để vươn lên trời cao chứ không lặn ngụp ở vũng bùn và giãy giụa trong nơi nhơ bẩn. Và Nikolai A. Ostrovsky trong cuốn tiểu thuyết của mình đã xây dựng được một hình tượng lí tưởng đồng thời vẫn hoàn toàn là một con người trần thế.”

– NGHỆ SĨ NHÂN DÂN VLADIMIR KONKIN (Người đóng vai Pavel Korchagin trong bộ phim truyền hình nhiều tập Thép đã tôi thế đấy của đạo diễn Nikolai Pavlovich Mashenko - Hãng phim Dovzhenko thực hiện năm 1973)

---

NHÀ VĂN NIKOLAI A. OSTROVSKY (1904-1936)

Tác phẩm chính:

• Trung đoàn Kotovsky (1927)

• Thép đã tôi thế đấy! (1930-1934)

• Ra đời trong bão táp (1936)

* DỊCH GIẢ THÉP MỚI (1925-1991). Ông tên thật là Hà Văn Lộc, còn có các bút danh khác là Phượng Kim, Hồng Châu. Các tác phẩm chính của ông gồm: Dịch: Tuyên ngôn Đảng Cộng sản của Karl Marx và Friedrich Engels; Thời gian ủng hộ chúng ta (tùy bút của Ilya Ehrenburg); Văn xuôi: Kháng chiến sau lũy tre, trên đồng lúa; Ý nghĩ người phóng viên kháng chiến; Trách nhiệm; Hữu nghị; Như anh em một nhà; Hiên ngang Cu Ba; Điện Biên Phủ, Một danh từ Việt Nam; Trường Sơn hùng tráng; Từ Điện Biên Phủ đến 30 tháng 4; Năng động Hồ Chí Minh; Cây tre Việt Nam…

* DỊCH GIẢ HUY VÂN là một trong những học viên đầu tiên của Việt Nam được cử đi du học tiếng Nga. Năm 1954, Huy Vân tháp tùng đạo diễn nổi tiếng của Liên Xô là Roman Karmen (1906-1978) suốt chuyến làm phim tại Việt Nam. Sau này ông trở thành đạo diễn, đã làm các phim Một ngày đầu thu, Người hùng râu quặp, Người đàn bà không con, Vị tướng tình báo và hai bà vợ. Ông cũng tham gia diễn xuất trong Mối tình đầu, Gánh xiếc rong, Điện Biên Phủ, Đêm hội Long Trì…

thép đã tôi thế đấy

thép đã tôi thế đấy

Thép Đã Tôi Thế Đấy

Nhà văn Nikolai Alekseyevich Ostrovsky là một nhà văn quân đội nổi tiếng của Liên Xô. Ông đã có cuộc đời đầy nghị lực và huy hoàng, ông tâm niệm: “Suốt ba năm nay tôi luôn đấu tranh giành giật lấy sự sống, mỗi lần bị quật ngã tôi lại cảm thấy nản chí. Nếu trong con người tôi chưa hình thành một quy tắc bất di bất dịch là phải đấu tranh đến hơi thở cuối cùng thì có lẽ tôi đã cho mình một viên đạn từ lâu.”

Thép đã tôi thế đấy là tiểu thuyết đầu tiên của ông viết năm 1930. Tiểu thuyết xứng đáng là thiên hùng ca và ảnh hưởng đến nhiều thế hệ thanh niên cách mạng. Tiểu thuyết kể về nhân vật Pavel Korchagin là hiện thân của tác giả và cũng là điển hình cho thanh niên Xô Viết thời bấy giờ. Đó là hình ảnh một thanh niên được tôi luyện theo con đường cách mạng, Pavel đã trải qua nhiều khó khăn gian khổ nhưng vẫn vững niềm tin, phẩm chất cao quý và trung thành với lý tưởng của mình, nhân dân và tổ quốc. Thép đã tôi thế đấy có thể làm con người ta sáng lên niềm tự hào về lịch sử, cách mạng và thổi bùng ngọn lửa của khát vọng cống hiến, sống ý nghĩa.

Cuối cùng, khi công việc sắp hoàn thành, anh cố thoát ra khỏi sự kìm hãm của những cảm xúc bị cấm đoán. Đó là nỗi buồn, đỉnh cao của cảm xúc bình thường của con người, là những cảm xúc nồng nhiệt, dịu dàng có quyền tồn tại trong cuộc sống của mỗi người, nhưng không phải là cho anh. Nếu như anh bị một trong số những cảm xúc ấy khuất phục, thì mọi chuyện sẽ kết thúc một cách bi thảm.

thép đã tôi thế đấy - bìa cứng (tái bản 2023)

thép đã tôi thế đấy - bìa cứng (tái bản 2023)

Thép Đã Tôi Thế Đấy - Bìa Cứng

Thép Đã Tôi Thế Đấy của N.A.Ostrovsky sẽ trả lời cho chúng ta: "Thế nào là thép đã tôi? Trong tác phẩm, nhà văn đã tập trung miêu tả sự trưởng thành của Pavel như quá trình tôi luyện một thanh thép thật sự.

Nhiều người trong chúng ta, chắc lẽ đều nghe đến câu nói nổi tiếng của Paven: “Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: Tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người”. Câu nói này đến nay vẫn được rất nhiều người yêu thích.

Tác phẩm kiệt xuất này là một phần hành trang ta mang theo khi bước vào đời. Có lúc ta vấp ngã, ta đau đớn, thất vọng…nhưng ta luôn nhớ “Hãy biết sống cả khi cuộc đời trở nên là không thể chịu đựng”, bởi lẽ “cuộc sống luôn thử thách một cách khắc nghiệt những người mà nó chọn".

Tác phẩm là khúc ca tươi đẹp của cuộc sống. Mỗi trang sách như lấm láp gió bụi cuộc đời, ấm hơi thở cuộc sống, như cuốn thêm máu trong người đọc, nâng cao ý thức sống, nhiệt tình sống, học tập, lao động bằng những đam mê cháy bỏng. Pavel đã sống, sống một cách khẩn trương và gấp gáp, đầy lý tường vì anh biết "đời người chỉ sống có một lần”.

thép đã tôi thế đấy (tái bản 2023)

thép đã tôi thế đấy (tái bản 2023)

Thép Đã Tôi Thế Đấy

Thép Đã Tôi Thế Đấy không phải là một tác phẩm văn học chỉ nhìn đời mà viết. Tác giả sống nó rồi mới viết nó. Nhân vật trung tâm Pa-ven chính là tác giả: Nhi-ca-lai A-xtơ-rốp- xki. Là một chiến sĩ cách mạng tháng Mười, ông đã sống một cách nồng cháy nhất, như nhân vật Pa-ven của ông. Cũng không phải một cuốn tiểu thuyết tự thuật thường vì hứng thú hay lợi ích cá nhân mà viết. A-xtơ-rốp-xki viết Thép Đã Tôi Thế Đấy trên giường bệnh, trong khi bại liệt và mù, bệnh tật tàn phá chín phần mười cơ thể.

Chưa bao giờ có một nhà văn sáng tác trong những điều kiện gian khổ như vậy. Trong lòng người viết phải có một nhiệt độ cảm hứng nồng nàn không biết bao nhiêu mà kể. Nguồn cảm hứng ấy là sức mạnh tinh thần của người chiến sĩ cách mạng bị tàn phế, đau đớn đến cùng cực, không chịu nằm đợi chết, không thể chịu được xa rời chiến đấu, do đó phấn đấu trở thành một nhà văn và viết nên cuốn sách này. Càng yêu cuốn sách, càng kính trọng nhà văn, càng tôn quí phẩm chất của con người cách mạng.

Hãy đọc Thép đã tôi thế đấy để biết từng có một thời người ta sống:

“Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người…”

thép đã tôi thế đấy (tái bản)

thép đã tôi thế đấy (tái bản)

Thép đã tôi thế đấy không phải là một tác phẩm NXB Văn Học chỉ nhìn đời mà viết. Tác giả sống nó rồi mới viết nó. Nhân vật trung tâm Pa-ven chính là tác giả: Nhi-ca-lai A-xtơ-rốp- xki. Là một chiến sĩ cách mạng tháng Mười, ông đã sống một cách nồng cháy nhất, như nhân vật Pa-ven của ông. Cũng không phải một cuốn tiểu thuyết tự thuật thường vì hứng thú hay lợi ích cá nhân mà viết. A-xtơ-rốp-xki viết Thép đã tôi thế đấy trên giường bệnh, trong khi bại liệt và mù, bệnh tật tàn phá chín phần mười cơ thể. Chưa bao giờ có một nhà văn sáng tác trong những điều kiện gian khổ như vậy. Trong lòng người viết phải có một nhiệt độ cảm hứng nồng nàn không biết bao nhiêu mà kể. Nguồn cảm hứng ấy là sức mạnh tinh thần của người chiến sĩ cách mạng bị tàn phế, đau đớn đến cùng cực, không chịu nằm đợi chết, không thể chịu được xa rời chiến đấu, do đó phấn đấu trở thành một nhà văn và viết nên cuốn sách này. Càng yêu cuốn sách, càng kính trọng nhà văn, càng tôn quí phẩm chất của con người cách mạng.

Thép đã tôi thế đấy có một địa vị đặc biệt trong lịch sử NXB Văn Học Liên Xô và nền NXB Văn Học tiên tiến thế giới. Cách mạng tháng Mười thắng lợi, cuộc chiến đấu vĩ đại chưa từng có bao giờ của nhân dân lao động trên một dải đất Liên bang Xô Viết rộng lớn hàng ngày đề ra và đòi hỏi không biết bao nhiêu là anh hùng. Nhân dân Liên Xô, nhân loại tiến bộ chờ đợi NXB Văn Học phản ánh và đào sâu cho mình hình ảnh con người anh hùng mới ấy. Lần đầu tiên trong NXB Văn Học, N. A- xtơ-rốp-xki thu gọn được hình ảnh con người mới trong nhân vật Pa-ven Ca-rơ-sa-ghin. Pa-ven không những khác hẳn với những anh hùng của các thời đại trước. Khác hẳn với những tác phẩm văn nghệ của những năm đầu cách mạng, thường ca ngợi lòng dũng cảm vô tổ chức, tả sức mạnh tràn trề, lớn khỏe của quần chúng như một sức mạnh bột phát, tự nhiên. Thép đã tôi thế đấy cho ta thấy từng con người trong một quần chúng rộng lớn nẩy nở như thế nào, dưới sự lãnh đạo của Đảng cộng sản. Thép đã tôi thế đấy ghi lại cả một quá trình tôi thép, bước đường gian khổ trưởng thành của thế hệ thanh niên Xô viết đầu tiên.

Thép ở đây là Pa-ven, là Xê-ri-ô-gia, là Va-li-a, là Giác ky, cả một lớp thanh niên lao động, vừa lớn lên thì gặp ngay cách mạng, ý thức giai cấp và tuổi trẻ bừng lên trong bão táp của phong trào. Lò ngàn độ nóng tôi rèn họ là cuộc đấu tranh thật trường kỳ gian khổ, thật là tự lực cánh sinh của cách mạng tháng Mười. Người thợ vĩ đại tôi rèn thép ấy là Đảng cộng sản, ngọn cờ và bộ tham mưu của cách mạng. Đảng lần lượt lãnh đạo chiến tranh, đảm bảo cung cấp, tổ chức vận tải, xây dựng đường sắt, trấn áp tàn dư phản cách mạng, tổ chức lực lượng nhân dân rộng lớn và thiết lập chính quyền cách mạng vững mạnh, lãnh đạo phục hồi sản xuất và kiến thiết, dắt dẫn nhân dân đi vào một xã hội mới - xã hội chủ nghĩa - chưa từng có bao giờ. Trong đấu tranh vũ trang cũng như công tác xây dựng, Đảng tập dần thói quen cho Pa-ven chiến thắng. Pa-ven từng bước một trưởng thành, trở nên một chiến sĩ cách mạng già dặn. Bệnh tật mười chết một sống là trận thử thách cuối cùng. Pa-ven là thép đã tôi rồi nên đã thắng, toàn thắng.

Đọc Thép đã tôi thế đấy trước hết truyền cho chúng ta lỏng ham sống và ham chiến đấu. Đấy là bản chất giai cấp của Pa-ven. Đấy là bản chất thanh niên của Pa-ven. Đấy là phẩm chất cách mạng mà Đảng và đấu tranh thực tế đã xây dựng cho anh. Không phải ngọn lửa rơm sốc nổi hay cái ngang tàng rởm của chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Một tinh thần ham sống và ham chiến đấu có nghĩa lý nhất, có cơ sở nhất. Không gì mạnh bằng lòng tin tưởng của Pa-ven ở những mục đích chiến đấu của mình. Pa-ven say mê đem toàn tâm, toàn ý phục vụ nhân dân, hy sinh cá nhân của mình một cách nồng nhiệt lãng mạn, không bao giờ do dự, không hề tính toán, tất cả vì sự nghiệp giai cấp, vì hạnh phúc nhân loại. Không hiểu mục đích đấu tranh của Pa-ven, đảng tính đấu tranh của Pa-ven thì chỉ cảm thấy đời Pa-ven đau khổ. Không, Pa-ven không cảm thấy đau khổ, Pa-ven chỉ nghĩ đến khắc phục thống khổ. Pa-ven luôn luôn vui sướng vì anh luôn luôn đấu tranh và luôn luôn thắng lợi. Đó là chủ nghĩa lạc quan của Pa-ven. Đó là sức mạnh, đó là hạnh phúc của Pa-ven.

Thép đã tôi thế đấy là một khúc ca tươi đẹp của đời sống. Mỗi trang sách như cuốn thêm máu chảy trong người đọc, nâng cao thêm nhiệt tình cách mạng, thúc giục chiến đấu, thúc giục công tác.

Thép đã tôi thế đấy giải quyết cho chúng ta nhiều vấn đề nhân sinh quan mới, dạy chúng ta biết yêu biết ghét một cách chính xác và sâu mạnh, khơi lên ở chúng ta những tình cảm lớn, xây dựng cho chúng ta một quan niệm về tình yêu trong sáng. Thép đã tôi thế đấy còn là một kho báu kinh nghiệm công tác cách mạng rất thực tế để nhìn cho sáng hơn nhiều vấn đề mới mà cuộc sống đề ra cho mỗi tập thể và mỗi con người, để thực hiện "nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng".

thép đã tôi thế đấy (2017)

thép đã tôi thế đấy (2017)

Thép đã tôi thế đấy không phải là một tác phẩm văn học chỉ nhìn đời mà viết. Tác giả sống nó rồi mới viết nó. Nhân vật trung tâm, Pa-ven, chính là tác giả: Nhi-ca-lai A-xtơ-rốp-xki. Là một chiến sĩ Cách mạng Tháng Mười, ông đã sống một cách nồng cháy nhất, như nhân vật Pa-ven của ông. Đây cũng không phải một cuốn tiểu thuyết tự thuật thường vì hứng thú hay lợi ích cá nhân mà viết. A-xtơ-rốp-xki viết Thép đã tôi thế đấy trên giường bệnh, trong khi bại liệt và mù, bệnh tật tàn phá chín phần mười cơ thể. Chưa bao giờ có một nhà văn sáng tác trong những điều kiện gian khổ như vậy. Trong lòng người viết phải có một nhiệt độ cảm hứng nồng nàn không biết bao nhiêu mà kể. Nguồn cảm hứng ấy là sức mạnh tinh thần của người chiến sĩ cách mạng bị tàn phế, đau đớn đến cùng cực, không chịu nằm đợi chết, không thể chịu được xa rời chiến đấu, do đó phấn đấu trở thành một nhà văn và viết nên cuốn sách này. Càng yêu cuốn sách, càng kính trọng nhà văn, càng tôn quý phẩm chất của con người cách mạng. Thép đã tôi thế đấy có một địa vị đặc biệt trong lịch sử văn học Liên Xô và nền văn học tiên tiến thế giới. Cách mạng Tháng Mười thắng lợi, cuộc chiến đấu vĩ đại chưa từng có bao giờ của nhân dân lao động trên một dải đất Liên bang Xô viết rộng lớn hàng ngày đề ra và đòi hỏi không biết bao nhiêu là anh hùng. Nhân dân Liên Xô, nhân loại tiến bộ chờ đợi văn học phản ánh và đào sâu cho mình hình ảnh con người anh hùng mới ấy. Lần đầu tiên trong văn học, N. A-xtơ-rốp-xki thu gọn được hình ảnh con người mới trong nhân vật Pa-ven Ca-rơ-sa-ghin. Pa-ven khác hẳn với những anh hùng của các thời đại trước. Khác hẳn với những tác phẩm văn nghệ của những năm đầu cách mạng, thường ca ngợi lòng dũng cảm vô tổ chức, tả sức mạnh tràn trề, lớn khỏe của quần chúng như một sức mạnh bột phát, tự nhiên, Thép đãtôi thế đấy cho ta thấy từng con người trong một quần chúng rộng lớn nảy nở như thế nào, dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản. Thép đã tôi thế đấy ghi lại cả một quá trình tôi thép, bước đường gian khổ trưởng thành của thế hệ thanh niên Xô viết đầu tiên. Thép ở đây là Pa-ven, là Xê-ri-ô-gia, là Va-li-a, là Giác-ki, cả một lớp thanh niên lao động, vừa lớn lên thì gặp ngay cách mạng, ý thức giai cấp và tuổi trẻ bừng lên trong bão táp của phong trào. Lò ngàn độ nóng tôi rèn họ là cuộc đấu tranh thật trường kỳ gian khổ, thật là tự lực cánh sinh của Cách mạng Tháng Mười. Người thợ vĩ đại tôi rèn thép ấy là Đảng Cộng sản, ngọn cờ và bộ tham mưu của cách mạng. Đảng lần lượt lãnh đạo chiến tranh, đảm bảo cung cấp, tổ chức vận tải, xây dựng đường sắt, trấn áp tàn dư phản cách mạng, tổ chức lực lượng nhân dân rộng lớn và thiết lập chính quyền cách mạng vững mạnh, lãnh đạo phục hồi sản xuất và kiến thiết, dắt dẫn nhân dân đi vào một xã hội mới - xã hội chủ nghĩa - chưa từng có bao giờ. Trong đấu tranh vũ trang cũng như công tác xây dựng, Đảng tập dần thói quen cho Pa-ven chiến thắng. Pa-ven từng bước một trưởng thành, trở nên một chiến sĩ cách mạng già dặn. Bệnh tật mười chết một sống là trận thử thách cuối cùng. Pa-ven là thép đã tôi rồi nên đã thắng, toàn thắng.

Tải Sách là website thư viên sách chia sẻ tài liệu sách với nhiều định dạng pdf/epub/mobi/prc/azw3 được tổng hợp mới nhất. Bạn có thể đọc online hoặc download về các thiết bị di động, máy tính, máy đọc sách để trải nghiệm.

Liên Hệ