bộ thầy cô giáo hạnh phúc sẽ thay đổi thế giới - tập 1: cẩm nang hạnh phúc (tái bản)

bộ thầy cô giáo hạnh phúc sẽ thay đổi thế giới - tập 1: cẩm nang hạnh phúc (tái bản)

Thầy Cô Giáo Hạnh Phúc Sẽ Thay Đổi Thế Giới - Tập 1: Cẩm Nang Hạnh Phúc (Tái Bản)

“Thầy cô giáo hạnh phúc sẽ thay đổi thế giới” – bộ sách bạn đang cầm trên tay là một món quà đặc biệt quan trọng – hay nói cách khác là một sự trao truyền – từ Thiền sư Thích Nhất Hạnh trao tặng vào giai đoạn chín muồi của một nhân cách vĩ đại. Bạn sẽ thấy rằng nó là kết tinh tình thương sâu sắc của Thiền sư đối với những người trẻ và sự mong mỏi không ngừng về một nền giáo dục bồi dưỡng tài và đức cho các thế hệ mai sau. Ở mỗi trang, bạn có thể cảm được sự tôn vinh dành cho những con người đang thực hiện sứ mệnh này, thường là âm thầm không ai biết, và khối lượng công việc khổng lồ mà họ gánh vác từng ngày nhằm phục vụ cho công cuộc kiến tạo, chuyển hóa và hàn gắn thế giới của chúng ta từ dưới lên, từ thế hệ này sang thế hệ khác – đó là những người thầy, người cô. Đây cũng đồng thời là tác phẩm được kết tinh từ sự cộng tác đầy cảm hứng với giáo sư Katherine Weare, một nhà giáo dục và cũng là một giáo viên về chánh niệm, người đã có nhiều năm nghiên cứu những tác động của thực tập chánh niệm trong môi trường học đường, và đội ngũ các cây bút cố vấn, những học trò lớn của Thiền sư từ Làng Mai. Cùng nhau họ đã thiết kế một cẩm nang thiền tập mang tính đa diện và rất dễ sử dụng để giúp các thầy cô giáo có thể đem chánh niệm vào lớp học cũng như vào đời sống của chính mình bằng nhiều hình thức.

Bộ sách gồm 2 cuốn: Tập 1 “Cẩm nang hạnh phúc”, tập 2 "Đi như một dòng sông”

Trong cuốn “Cẩm nang hạnh phúc” thầy Thích Nhất Hạnh và tác giả Katherine Weare sẽ chia sẻ chi tiết về chánh niệm và tỉnh thức. Bởi thế giới đang thay đổi quá nhanh đến nỗi chúng ta không thực sự biết được nền tảng tri thức và kỹ năng nào sẽ là quan trọng nhất mà các thế hệ kế cận cần phải trau dồi. Nhưng điều mà chúng ta có thể biết chắc là muốn sáng tạo, yêu nghề, thích nghi với thời đại kỹ thuật số và học hỏi suốt đời thì người trẻ ở lứa tuổi nào cũng cần phải phát triển kỹ năng sống với giây phút hiện tại. Điều này bao gồm kỹ năng làm bạn với chính mình, tin tưởng những trải nghiệm trong nội tâm và học cách làm chủ môi trường bên trong, gồm thân và tâm của mình, cũng như biết cách thích nghi với môi trường học tập bên ngoài khi tương tác với những người khác.

Thầy cô giáo hạnh phúc sẽ thay đổi thế giới - Đánh thức khả năng sáng tạo và trí tưởng tượng của bản thân trong suốt cuộc đời theo cách thức này là một yếu tố quan trọng dẫn tới thành công và hạnh phúc như tiêu đề của bộ sách. Một trong những nguyên tắc chính ở đây là các thầy cô giáo cần thực tập c

hánh niệm trong đời sống của chính mình trước khi có thể đưa nó vào lớp học một cách hiệu quả. Nếu bạn làm nghề giáo và mới biết đến phương pháp chánh niệm, bộ sách này sẽ hướng dẫn hết sức chi tiết cách bạn thực tập cho chính mình, cũng như cách bạn có thể đưa nó vào lớp học theo cách riêng của mình để giúp học sinh phát triển lành mạnh về thể chất và tinh thần, biết cách chăm sóc cảm xúc và có niềm vui trong khi học. Cần lưu ý rằng không có một phương pháp nào là phù hợp cho mọi hoàn cảnh. Cái hay của cách nhìn này là cho bạn một loạt các lựa chọn để thử nghiệm và trên hết là nhắc bạn nhớ rằng chính sự sáng tạo của riêng bạn, được nuôi dưỡng bởi sự thực tập chánh niệm, sẽ mang đến muôn vàn những cơ hội mới và đầy thú vị. Nói một cách thực tế thì học trò của bạn sẽ là người giúp khơi mở nguồn tuệ giác đó trong bạn. Các em chính là những người thầy chánh niệm vĩ đại nhất của bạn. Điểm hay của phương thức tiếp cận này là nó có thể bắt nguồn từ tình yêu nghề và tấm lòng mong mỏi học trò tiến bộ, được ấp ủ và truyền đạt bởi chính trực giác và kinh nghiệm thực tiễn của bạn; tất cả những điều này đều dựa vào công phu thực tập trong từng thời khắc của bạn. Theo như tôi nghiệm thấy, những băn khoăn, học hỏi, quán chiếu cứ lớn lên không ngừng trên mảnh đất nuôi dưỡng ấy.

sách lật tương tác song ngữ 0-3 tuổi: chúc ngủ ngon

sách lật tương tác song ngữ 0-3 tuổi: chúc ngủ ngon

Bé mới tầm 1 tuổi đã cần đọc sách chưa?

Bố mẹ muốn cho bé tiếp xúc sớm với sách được chứ?

Bé còn nhỏ quá, sợ cầm sách thì xé mất!

Bé mới ít tuổi thế đã nhận thức được gì chưa mà đọc sách?

Đúng là trẻ nhỏ chưa cần “đọc” sách, mà các con cần được “chơi” với sách như là một món đồ chơi giàu tính tương tác. Sách cho lứa tuổi dưới 3 thường phải đảm bảo các tiêu chí: giấy dày để trẻ khó xé hay cắn hỏng, hình ảnh rất to rõ và thường ít màu để phù hợp với khả năng tiếp thu của trẻ, có hiệu ứng tương tác như lật giở-sờ chạm… để trẻ được vận động tay chân với sách, in bằng màu tốt và phủ bóng để đảm bảo an toàn nếu trẻ lỡ cắn hay liếm sách, nội dung thật gần gũi với nhu cầu và tâm lý lứa tuổi để bố mẹ dễ nói chuyện thủ thỉ với trẻ nhằm tăng cường giao tiếp thân mật…

Bộ sách lật tương tác song ngữ 0-3 tuổi được thiết kế hoàn toàn phù hợp với các yêu cầu trên cho trẻ bé. 5 cuốn sách trong bộ này chính là những món đồ chơi giàu tính tương tác. Sách in giấy rất dày dặn, có cán láng mịn màng, mỗi cuốn đều có nhiều miếng lật theo nhiều chiều khác nhau để trẻ rèn thao tác tay, và đề tài của sách thực sự thú vị với lứa tuổi 0-3. Trẻ ở tuổi này sẽ không thể không bị hút mắt bởi cuốn sách Ú òa, sách Mông ai đây dạy trẻ nhìn mông đoán hình ảnh con vật, sách 5 quả táo nhỏ đếm số quả táo và dạy về thức ăn của các loài vật quanh trẻ, sách Mẹ đâu rồi dạy trẻ nhận biết các cặp mẹ con trong thế giới động vật, và cuốn sách Chúc ngủ ngon ru trẻ ngủ. Mỗi cuốn sách tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại được thiết kế kỹ càng, tông màu và hình ảnh hợp với chủ đề, miếng lật giở theo nhiều chiều chứ không đơn điệu, đề tài thì gắn bó chặt chẽ và rất thiết thân với tâm lý lứa tuổi trẻ.

Chúc ngủ ngon

“Tất cả đều ổn thỏa, con ơi,

Ngoan ngoan ngủ ngon nhé, con à!”

Thỏ Mẹ biết một cách siêu hay,

Để Peter yên ấm ngủ thật say.

Cậu thỏ con chẳng ngủ được, vì cậu sợ vô số thứ và vô số tiếng động trong phòng. Đôi mắt đáng sợ kia của ai? Hình ảnh thấp thoáng kia là cái gì? Tiếng động ù ù nào đáng hãi thế? Thỏ mẹ làm thế nào để trấn an cậu nhỉ? Chúng mình cùng xem thỏ mẹ có tuyệt chiêu gì giúp con!

osho - thiền (tái bản 2021)

osho - thiền (tái bản 2021)

Thái Hà Books trân trọng giới thiệu tới bạn đọc bộ sách gồm 5 cuốn của Osho: Đạo, Đức Phật, Thiền, Tantra và Upanishad.

THIỀN

Thiền là một bước phát triển phi thường. Hiếm khi một khả năng như vậy trở thành hiện thực bởi vì có nhiều rủi ro trong đó. Trước đây từng có nhiều lần tồn tại khả năng ấy – một biến cố tâm linh nào đó lẽ ra đã có thể phát triển và trở thành giống như Thiền, nhưng nó không bao giờ thành hiện thực. Chỉ duy nhất một lần trong toàn thể lịch sử ý thức loài người có một thứ như Thiền bước vào đời sống. Nó rất hiếm có.

Thiền được sinh ra ở Ấn Độ, lớn lên ở Trung Hoa và nở hoa ở Nhật Bản.

Toàn bộ chuyện này thật hiếm có. Tại sao nó được sinh ra ở Ấn Độ nhưng không thể lớn lên ở Ấn Độ mà phải tìm một mảnh đất khác? Nó trở thành một cái cây vĩ đại ở Trung Hoa nhưng không ra hoa được ở đó; một lần nữa nó phải tìm một miền khí hậu mới, một miền khí hậu khác. Và ở Nhật Bản, nó nở hoa như một cây anh đào có hàng ngàn bông. Việc này không phải ngẫu nhiên, không phải tình cờ, mà có một lịch sử sâu xa bên trong. Tôi muốn tiết lộ nó cho bạn.

Ấn Độ là một đất nước hướng nội. Nhật Bản thì hướng ngoại. Và Trung Hoa ở ngay giữa hai cực ấy. Ấn Độ và Nhật Bản là những đối lập tuyệt đối. Vậy thì làm thế nào hạt giống được sinh ra ở Ấn Độ lại nở hoa ở Nhật Bản? Họ đối lập, họ không có sự tương đồng, họ trái ngược nhau. Tại sao Trung Hoa lại bước vào ngay ở giữa, để cho nó đất sống?

Hạt giống là sự hướng nội. Hãy cố gắng hiểu hiện tượng hạt giống, hiểu hạt giống là gì. Hạt giống là một hiện tượng hướng nội, hướng tâm – năng lượng di chuyển vào trong. Đó là lí do tại sao nó là một hạt giống. Nó được bao bọc và đóng kín, tách rời hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài. Trên thực tế, hạt giống là thứ cô đơn nhất, biệt lập nhất trên thế giới. Nó không có gốc rễ trong đất, không có cành lá trên bầu trời; nó không có kết nối nào với mặt đất, không có kết nối nào với bầu trời. Nó không có mối quan hệ. Hạt giống là một hòn đảo thực sự, biệt lập, hướng vào trong. Nó không liên kết. Nó có vỏ cứng bao quanh, không cửa sổ, không cửa ra vào. Nó không thể đi ra và không gì có thể đi vào.

Hạt giống là thứ tự nhiên đối với Ấn Độ. Tinh thần Ấn Độ có thể sản sinh ra những hạt giống có tiềm năng to lớn, nhưng không thể cho chúng đất sống. Ấn Độ là ý thức hướng nội. Ấn Độ nói cái bên ngoài không tồn tại, và ngay cả nếu nó có vẻ như tồn tại thì nó được làm từ cùng chất liệu với những giấc mơ. Toàn bộ tinh thần Ấn Độ đã luôn cố gắng khám phá ra cách trốn thoát khỏi cái bên ngoài, cách di chuyển vào sào huyệt bên trong của trái tim, cách định tâm trong chính mình. Và cách để nhận ra rằng toàn bộ thế giới tồn tại bên ngoài ý thức chỉ là một giấc mơ – cùng lắm là một giấc mơ đẹp, còn tệ nhất là cơn ác mộng. Cho dù nó đẹp đẽ hay xấu xí, trong thực tại nó là một giấc mơ, và người ta không nên phiền lòng nhiều về nó. Người ta nên thức tỉnh và quên đi toàn thể giấc mơ của thế giới bên ngoài.

Trung Hoa là một đất nước cân bằng, không giống như Ấn Độ, không giống như Nhật Bản. Con đường ở đó là trung dung. Tư tưởng của Khổng Tử là luôn ở giữa: không hướng nội cũng không hướng ngoại, không nghĩ quá nhiều về thế giới này lẫn thế giới kia – chỉ giữ nguyên ở giữa. Trung Hoa không cho ra đời một tôn giáo, mà chỉ cho ra đời một hệ thống đạo đức. Chẳng có tôn giáo nào được sinh ra ở đây, ý thức Trung Hoa không thể cho ra đời một tôn giáo. Nó không thể tạo ra hạt giống.

Tất cả những tôn giáo tồn tại ở Trung Hoa đều là nhập khẩu, tất cả chúng đều tới từ bên ngoài. Phật giáo, Hindu giáo, Hồi giáo và Thiên Chúa giáo, tất cả đều đến từ bên ngoài. Trung Hoa là một mảnh đất tốt nhưng không thể khởi nguồn ra tôn giáo nào, bởi vì để khởi nguồn ra một tôn giáo, người ta phải di chuyển vào thế giới bên trong. Để cho ra đời một tôn giáo, người ta phải giống như thân thể phụ nữ, giống như bụng mẹ.

Giờ cần đến Nhật Bản. Nhật Bản là đất nước hướng ngoại. Phong cách sống và ý thức của nó hướng ngoại. Với ý thức Nhật Bản thì gần như cái bên trong không tồn tại; chỉ cái bên ngoài là có ý nghĩa. Hãy nhìn vào y phục của người Nhật. Chúng chứa đầy màu sắc của hoa và cầu vồng, như thể cái bên ngoài vô cùng ý nghĩa.

Hãy nhìn một người Ấn khi anh ta đang ăn, và rồi nhìn người Nhật. Hãy nhìn một người Ấn khi anh ta dùng trà, và rồi nhìn người Nhật. Một người Nhật tạo ra lễ hội từ những điều đơn giản nhất. Dùng trà, anh ta biến nó thành một lễ hội. Nó trở thành nghệ thuật. Cái bên ngoài vô cùng quan trọng: Trang phục vô cùng quan trọng, các mối quan hệ vô cùng quan trọng. Bạn không thể tìm đâu trên thế giới có nhiều người thoải mái hơn người Nhật – luôn luôn mỉm cười và trông thật hạnh phúc. Còn người Ấn thì sẽ trông hời hợt, họ nghiêm túc. Người Ấn hướng nội còn người Nhật hướng ngoại: Họ trái ngược nhau. Một người Nhật luôn luôn dịch chuyển trong xã hội. Toàn thể văn hóa Nhật Bản quan tâm đến việc làm sao tạo ra một xã hội tươi đẹp, làm sao tạo ra những mối quan hệ tốt đẹp – trong mọi thứ, trong mọi thời khắc – làm sao trao cho chúng ý nghĩa. Nhà của họ vô cùng đẹp đẽ. Ngay cả nhà của một người nghèo cũng có vẻ đẹp riêng: Nó có thẩm mĩ, nó có sự độc đáo riêng. Nó có thể không quá giàu có, nhưng nó vẫn giàu có theo một ý nghĩa nào đó, nhờ vẻ đẹp, sự sắp xếp, sự chú tâm được mang vào mọi chi tiết nhỏ bé, li ti. Cửa sổ nên ở chỗ nào, loại rèm nào nên được dùng, ánh trăng nên được mời vào ô cửa sổ như thế nào, và từ đâu. Những thứ rất nhỏ, nhưng mọi chi tiết đều quan trọng.

Nhật Bản lại rất bận tâm đến cái bên ngoài – như ở một thái cực khác. Nhật Bản là đất nước phù hợp. Toàn bộ cây Thiền đã được cấy vào trong Nhật Bản và nó trổ bông hàng ngàn sắc màu. Nó nở hoa.

lời dạy của một nhà sư

lời dạy của một nhà sư

Trong cuộc đời tăm tối này, cái gì soi rọi cho chúng ta đây? 

Đức Phật dạy có bốn loại ánh sáng: 

- Ánh sáng mặt trăng cho ban đêm 

- Ánh sáng mặt trời cho ban ngày 

- Ánh sáng của lửa để thắp lên trong đêm tối

- Và ánh sáng của trí tuệ. 

Ba loại ánh sáng đầu tiên không phải lúc nào cũng có, muốn là có như ý mình. Nhưng khả năng soi rọi của trí tuệ không bị giới hạn trong không gian và thời gian. Dù nói về khía cạnh duy tâm hay duy vật, trí tuệ là nguồn sáng của thế giới. 

Giữa biển trời sanh tử này, giữa cõi đời mê ngủ này, nếu thực sự chúng ta không gặp được những người thầy để có thể dìu dắt cho mình, thì có thể hoặc chắc chắn mình sẽ phải gồng gánh nhiều đau khổ. Nên cuốn sách nói về thay đổi của cô gái trẻ sau khi bắt gặp lời dạy của một nhà sư. Chính về thế chính tác giả đã bộc bạch về lý do viết cuốn sách này:

Trong lúc tôi đi tìm tôi, tôi gặp “người đem lửa về”. Người cho tôi chút lửa, nhưng với tôi là cả bầu trời ánh sáng để tôi thắp lên trong những đêm tối của cuộc đời. Người cho tôi chút lửa, nhưng là nguồn hơi ấm giúp xua tan giá lạnh trong ngày tôi lạc bước nơi rừng sâu tăm tối mịt mù. 

Chẳng phải Nhật ký hay hồi ký. Chẳng phải truyện ngắn hay truyện dài. Chẳng thật mà cũng chẳng giả. Chẳng phải hư cấu cũng chẳng phải phi hư cấu. Chẳng phải để giải tỏa nỗi buồn hay tuyên truyền gì đó. Ở đây không có buồn lẫn vui. Viết vậy thôi. Tự nhiên cầm bút, tự nhiên như hơi thở. Cái hấp lực gì đó rất đỗi tự nhiên. Móc hết trong tim, trong óc, trong dạ tất cả những gì có thể nhớ, có thể cảm và có thể khắc ghi…

“Lời dạy của một nhà sư”, cuốn sách thể hiện trăn trở của một người trẻ về cuộc sống, cuộc đời, giá trị con người. Từ một người trẻ không có mục đích sống rõ ràng, bị trầm cảm, tác giả đã thay đổi khi gặp được lời dạy của một nhà sư.

MỤC LỤC:

Lời từ  

Lời tựa

Lời di huấn của một nhà sư

You’re crazy!

Lễ trà tì

Một mình

Cầu hôn tôi ở Shwedagon

ITBMU

Một giấc thiền giữa trời lạnh

Một giấc mộng và một nhà sư

Nàng thơ của triết sống

Quán trọ

Hai người đàn bà và một nhà sư

With love!  

Tình người

Tình yêu

Tình mình

Tình thầy

Trả giá

Gặp người Hà Nội giữa Sài Gòn

Cánh chim cô đơn giữa biển người

Hãy cứ là tình nhân

Dòng sông lững lờ trôi

Càng văn minh, càng cô quạnh

Sống trong đời sống, cần có một cái nhìn

Cánh đồng sinh tử

Trước khi đạo Phật ra đời

Sự ra đời của một vĩ nhân

Họ đã nghĩ như thế

Đức Phật dạy những gì?

Mấy đồng bạc Ấn

Bốn sự thật ở đời

Những nơi từng hò hẹn…

Nhà đang cháy  

Khởi thủy của thế gian  

Tiểu phẫu thế giới

Bốn giai đoạn của vũ trụ  

Tiểu phẫu chúng ta  

Thánh nhân, họ là ai?

Tương lai đã đi vào đời ta từ những ngày quá khứ

Nhân quả và nghiệp báo 

Hành trang sinh tử

Chết, tái sinh và luân hồi

Khó thay được làm người

Sống tựa biển, nhưng hãy là nước mưa

Cọng lông gà và cái chén

Nền tảng của một con người

C’est belle la vie

Tự tại

Tình chết

Lời nhắn nhủ tối hậu của một nhà sư

Du ký

bộ khi hikaru còn trên thế gian này……fujitsubo (tập 10) - tặng kèm bookmark

bộ khi hikaru còn trên thế gian này……fujitsubo (tập 10) - tặng kèm bookmark

Khi Hikaru Còn Trên Thế Gian Này……Fujitsubo (Tập 10)

Khi Hikaru còn trên thế gian này…… là series light novel tiếp theo của bộ đôi tác giả Nomura Mizuki và họa sĩ Takeoka Miho, bộ đôi nổi tiếng đã cùng tạo nên một Cô gái văn chương sâu sắc, li kì và nhận được sự yêu thích từ đông đảo bạn đọc trên khắp thế giới. Khi Hikaru còn trên thế gian này…… là một trong những bộ light novel hiếm hoi thuộc thể loại lãng mạn, drama không có bản chuyển thể anime nhưng vẫn thu hút được sự quan tâm, tranh luận sôi nổi của độc giả. Một series truyện tranh ngắn chuyển thể lại tập 1 của Khi Hikaru còn trên thế gian này…… với tên gọi Aoi – cùng tên với tập 1 của series light novel. Series Khi Hikaru còn trên thế gian này…… gồm 10 tập, lấy cảm hứng từ trường thiên tiểu thuyết “Truyện kể Genji” cực kỳ nổi tiếng của văn học Nhật Bản thời Heian, mỗi tập truyện sẽ tập trung vào một nhân vật riêng biệt, lấy nguyên mẫu từ những người tình mà hoàng tử Genji yêu tha thiết, tuy nhiên tuyến nhân vật chính vẫn được giữ nguyên xuyên suốt cả 10 tập.

“Đến nơi bắt đầu của tôi và cậu.

Đến nơi mà cậu phản bội tôi.

Đến thực hiện lời hứa của cậu.”

Điện thoại của Koremitsu nhận được tin nhắn mà “Fujino” gửi cho “Hikaru”. Gửi kèm là hình chụp Shioriko…

Koremitsu đi đến Shinshuu để đối mặt với Fujino.

Ở đó cậu biết được thông tin của kẻ đã giả mạo Fujino và bắt cóc Shioriko.

Ý đồ thực sự của người đó là gì?

Lời hứa chưa được thực hiện là gì?

Tại nơi Hikaru qua đời, mọi bí mật sắp được vạch trần!!!

Và cuối cùng là cái kết đầy cảm động!!!

Mục lục:

Chương 1 – Tử đằng từ quá khứ vẫy gọi

Chương 2 – Rokujou dâng vật hiến tế

Chương 3 – Thứ ẩn nấu bên trong cô ta

Chương 4 – Lời bộc bạch của Rokujou

Chương 5 – Vào lúc đó, cậu ấy đã…

Chương 6 – Tử đằng lả tả rơi…

Chương 7 – Rằng tôi đã yêu em…

Chương 8 – Lời chia tay sau cuối

Hậu truyện: Khi Hikaru còn trên thế gian này……

Thông tin tác giả:

Nomura Mizuki

Cô sinh ra và lớn lên tại tỉnh Fukushima, một tỉnh nằm ở phía Đông Bắc Nhật Bản, được mệnh danh là “Vương quốc của những bài hợp xướng”. Từ khi còn nhỏ, cô đã rất yêu thích sáng tác truyện, ước mơ của cô là trở thành một nhà văn.

Với tác phẩm đầu tay Tiếng ca tại sân bóng bàn trên đỉnh Akagi, cô đã đoạt giải nhất dành cho hạng mục tiểu thuyết của giải thưởng Entame lần thứ ba do Famitsu Entertainment tổ chức. Sở thích của cô là sáng ngủ, chiều ngủ, tối ngủ, nói chung là tất cả những gì liên quan tới ngủ. Những tác phẩm đã được xuất bản của cô là loạt truyện Sân bóng bàn, Bad! Daddy, Tình yêu thỏ bông và Cô gái văn chương.

Takeoka Miho

Cô sinh ngày 1 tháng 7 tại Tokyo, hiện cô làm hoạ sĩ, sinh sống và làm việc tại tỉnh Saitama, một tỉnh nằm ở phía đông Nhật Bản.

Cô rất thích trà, những chú thỏ và những quyển bách khoa toàn thư bằng tranh. Chất liệu màu mà cô sử dụng là màu nước, cô thường dùng Sketchbook của thương hiệu Gekkoshou. Niềm hạnh phúc của cô là được vẽ tranh hoặc sáng tạo ra thứ gì đó.

Trích đoạn sách:

“Xin lỗi nhé”, cậu nói rồi vội vàng rút điện thoại, mở ra kiểm tra thì thấy đó lại là một tin nhắn nặc danh.

Lại nữa à?

Koremitsu lập tức nghiêm mặt. Tiêu đề tin nhắn là “Lời hứa…”. Koremitsu mở ra đọc nội dung bên trong…

“!”

Koremitsu trợn tròn mắt, cơn chấn động truyền khắp người.

“Hikaru, tôi nguyện dâng lên thần linh nhành cỏ tím thuần khiết nhất trong vườn hoa của cậu, để cậu có thể hồi sinh.

Hãy trở về nơi chúng ta bắt đầu.

Đến nơi cậu đã phản bội tôi.

Hãy đến và thực hiện lời hứa ấy.”

Đứng bên cạnh đọc tin nhắn, Hikaru cũng nín thở vì kinh ngạc.

Cái tên được ghi ở cuối là “Fujino”... mẹ kế của Hikaru, người mà cậu ta yêu nhất!

Không chỉ vậy. Đính kèm tin nhắn là tấm ảnh một cô bé tiểu học trên đầu buộc hai bím tóc đang nằm bất động trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.

“Shiiko...!”

Koremitsu cảm thấy trái tim mình giật lên đùng đùng, đầu óc trống rỗng.

Shioriko không mang giày. Trong tấm hình có thể thấy rõ đôi chân trắng ngần lộ ra dưới chiếc váy dài đến đầu gối cùng những móng chân hồng hồng xinh xắn.

“Koremitsu, Shiiko gặp chuyện rồi!”

“Hự, phải làm thế nào đây…”

Koremitsu gầm gừ.

Nhận ra có việc bất thường, cả Kazuaki và Yuu đều tỏ ra bối rối.

Koremitsu lập tức gọi đến di động của Shiiko.

Nhưng chỉ có tiếng trả lời tự động đáp lại, rằng số máy này đang nằm ngoài vùng phủ sóng, hoặc hết pin.

“!”

Koremitsu lại gọi về nhà. Người bắt máy là cô Koharu.

“Shiiko đâu rồi cô?”

Cậu hét lên, rồi nghiến chặt răng.

“Bị làm sao thế? Shiiko ăn sáng xong thì rời khỏi nhà, giờ vẫn chưa về đâu.”

Cô Koharu đáp lại như vậy.

“À có bưu kiện gửi cho cháu đấy. Từ ai đó tên là Fujino.”

“!”

Chắc Hikaru cũng nghe được những gì cô Koharu vừa nói, cậu ta cũng giật bắn người cùng lúc với Koremitsu.

“Cháu về ngay đây ạ!”

Koremitsu gập điện thoại, vội vã lao đi.

“Khoan, Akagi, chờ đã! Đừng bỏ tôi lại một mình với Yuu!”

Sau lưng vang lên tiếng Kazuaki la hét, nhưng Koremitsu chẳng buồn quan tâm.

* * *

Cô Koharu nhíu mày, cau mặt khi thấy Koremitsu thở phì phò, mồ hôi nhễ nhại về đến nhà.

“Shiiko đâu ạ?”

“Con bé vẫn chưa về.”

“Bưu phẩm thì sao?”

“Đằng kia kìa.”

Cô Koharu hất cằm về phía bàn trà.

“Ai đó đặt trước cửa nhà mình lúc nào không biết. Chỉ có tên người gửi, không có địa chỉ. Rốt cuộc có chuyện gì vậy, Koremitsu? Có liên quan tới việc Shiiko chưa về ăn trưa không?”

Koremitsu không còn kiên nhẫn trả lời cô Koharu. Cậu vội vã xé bao bì. Mặt ngoài là nét chữ ngay ngắn có vẻ là của phụ nữ, ghi người nhận là “Akagi Koremitsu”, mặt sau chỉ có cái tên “Fujino” như cô Koharu nói, ngoài ra không còn gì khác.

Chẳng mấy chốc, Koremitsu thấy một đôi giày bé gái. Đôi giày thể thao nhỏ với dây buộc màu hồng. Đôi giày Shioriko hay mang!

Cô Koharu cũng tỏ ra hoang mang.

“Đây là giày của Shiiko mà. Koremitsu, mau giải thích đi!”

“Shiiko bị bắt cóc rồi!”

“Cháu nói gì? Chuyện này là sao?”

Nhưng Koremitsu cũng không hiểu gì cả. Tại sao lại là Shioriko?

Hikaru, tôi nguyện dâng lên thần linh nhành cỏ tím thuần khiết nhất trong vườn hoa của cậu, để cậu có thể hồi sinh.

Đừng có đùa!

Koremitsu giận điên lên với kẻ gây ra việc này, hai mắt đỏ ngầu đầy tia máu. Cậu rút ra danh thiếp của Ouno Mikoto kẹp trong sổ tay học sinh và gọi đến số điện thoại trên đó.

Cậu phải đi gặp mẹ kế của Hikaru – Mikado Fujino.

* * *

Mikoto nhận điện thoại ngay lập tức.

Cố gắng kiềm chế cảm xúc quay cuồng, Koremitsu kể lại việc có người tự xưng là Fujino đã bắt cóc cô bé tiểu học đang sống chung nhà, còn gửi cả hình ảnh và tin nhắn yêu cầu cho cậu. Phía bên kia đầu dây, Mikoto im lặng một lúc.

Thế rồi cô ta cất tiếng bình thản.

“Tạm thời đừng báo cảnh sát vội. Tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm tung tích Shiiko.”

Rồi cô ta ngắt máy, nhưng sau đó không lâu đã gọi lại.

“Cô Fujino đang ở biệt thự tại Shinshu. Tôi đã giải thích sự tình cho cô ấy. Cả yêu cầu của hung thủ nữa… Cậu cùng tôi đến chỗ cô Fujino được không?”

“... Tớ và người đó... gặp nhau lần đầu... tại một ngôi làng ở Shinshu... quê ngoại tớ.”

Hikaru thì thào yếu ớt.

Hãy trở về nơi chúng ta bắt đầu.

Dạ dày Koremitsu quặn lại khi nhớ tới nội dung tin nhắn.

“Tôi biết rồi, hẹn gặp ở đâu?”

Cậu đáp. Koremitsu cúi đầu, nói với cô Koharu rằng mình nhất định sẽ đưa Shioriko về, nên đừng vội báo cảnh sát. Cũng đừng nói cho ông nội. Ông vốn đang vắng nhà vì tham dự cuộc họp của câu lạc bộ cờ vây. Với vẻ mặt nghiêm túc, cô Koharu nói:

“Tới ngày mai mà Shiiko chưa về, cô sẽ báo cảnh sát.”

Nếu ông nội biết, Koremitsu sẽ bị ăn đòn. Nhưng ông vốn nuông chiều Shioriko, chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên. Chuẩn bị tinh thần sẽ bị vỡ hàm hoặc gãy một hai cái xương, Koremitsu bước lên chiếc xe màu đen sang trọng do Mikoto đến đón.

Sau khi nghe Koremitsu thuật lại chuyện của Shioriko và việc cậu đang trên đường tới gặp Fujino, Asai khẽ hít hơi.

“Tôi vẫn chưa báo cảnh sát. Cần nhờ phía nhà Mikado tìm kiếm tung tích của Shiiko.”

“Tôi có thể làm gì?”

“Nhờ cô điều tra lại chân tướng của Ngu Mỹ Nhân.”

Khi Koremitsu nói rằng ngoài Kazuaki còn có một người khác tự xưng là Ngu Mỹ Nhân, hơi thở của Asai trở nên gấp gáp.

“Còn nữa, để chắc ăn, cô cứ xem thử tên Kuze liệu có dính líu đến chuyện này không.”

Cha ruột của Shioriko, Kuze Souichirou, từng muốn giấu Shioriko tại một nơi mà ông ta dễ bề khống chế. Do những tội ác trong quá khứ bị phanh phui, ông ta đã chịu sự trừng phạt của xã hội nên khó có thể làm ra vụ bắt cóc lần này. Nhưng cũng không phải là không thể.

Asai đáp với giọng nghiêm nghị.

“Tôi biết rồi. Tôi cũng sẽ nhờ Toujou giúp. Nếu có thông tin gì, tôi sẽ báo cho cậu ngay.”

“… Nhờ cô nhé.”

Trong lòng đầy ắp bao suy nghĩ, Koremitsu vừa nói vừa cúi đầu thật thấp.

“Cậu nghĩ tôi là ai chứ. Cứ tin ở tôi.”

Sau khi khẽ nói như vậy, Asai ngắt máy.

Ở bên cạnh, Hikaru nhìn theo với vẻ mặt tái nhợt.

Ouno Mikoto ngồi ghế đối diện cũng im lặng.

Dưới mái tóc đen cắt gọn gàng, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo nhìn thẳng vào Koremitsu.

Khoang hành khách thoải mái phía sau hoàn toàn ngăn cách với khoang lái, nên tài xế sẽ không nghe được cuộc đối thoại giữa họ.

Hoàn toàn không có chút rung lắc, chiếc xe chạy êm như đang trượt đi.

Koremitsu nghiến răng, hai tay nắm thành nắm đấm để trên đùi, mặt cau lại, cúi gằm xuống.

(Còn nữa)

bộ chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm - tập 13 - bản đặc biệt - tặng kèm bookmark + postcard bế hình + standee mica + thẻ quà tặng (tặng ngẫu nhiên)

bộ chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm - tập 13 - bản đặc biệt - tặng kèm bookmark + postcard bế hình + standee mica + thẻ quà tặng (tặng ngẫu nhiên)

Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.

Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.

Tháng ba.

Giờ đã đến mùa tuyết tan, nhưng hãy còn xa lắm mới tới ngày lộc non hy vọng nhú mầm.
Yukino, Yui và Hachiman, cả ba người họ đều đang tìm cách bày tỏ suy nghĩ trong lòng, tìm hướng hành động sao cho đúng đắn. Cũng đã đến lúc chấm dứt mối quan hệ bế tắc mà họ vẫn duy trì cho tới bây giờ...
Yukino ao ước mình có thể ở đây, chứng kiến cái kết của câu chuyện này.
Yui lại nguyện cầu họ sẽ tiếp tục bên nhau mãi mãi!
Tuy nhiên, dù khao khát thời gian mãi ngừng trôi vào giờ khắc hoàng hôn đẹp đẽ... nếu mặt trời không lặn xuống thì ngày mới sẽ chẳng bao giờ tới. Để có thể tiến về phía trước, cần học cách từ bỏ, cần phải đánh dấu chấm hết cho câu chuyện hôm nay!
Không còn thời gian để phiền não, bởi cuộc sống là một bộ phim chẳng thể tua ngược, mà giờ đây dòng chữ cuối phim đã bắt đầu chạy dọc màn hình...

Đón đọc tập mới nhất của Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm!

Mục lục:

Interlude

Chương một: Cô Hiratsuka đắm chìm trong hoài niệm quá khứ xa xôi

Chương hai: Dù sao đi nữa, Isshiki Iroha vẫn muốn xác nhận lại một điều

Interlude

Chương ba: Cho đến cuối cùng, Yuigahama Yui vẫn tiếp tục dõi theo

Interlude

Chương bốn: Một lần nữa, Hikigaya Hachiman lại phát biểu ý kiến

Chương năm: Chẳng rõ từ lúc nào, dòng chữ cuối phim đã bắt đầu chạy dọc màn hình

Interlude

Chương sáu: Không ai biết rằng Hayama Hayato đang hối hận

Interlude

Chương bảy: Khung cảnh mà Ebina Hina trông thấy thông qua mắt kính của mình

Interlude

Chương tám: Tôi nguyện cầu rằng ít nhất mình sẽ không phạm sai lầm nữa

Interlude

Thông tin tác giả:

Wataru WATARI

Sinh năm 1987, nhóm máu A, cung Bảo Bình. Năm tháng thấm thoắt trôi qua, dạo gần đây tôi cứ có cảm giác thời gian lao đi rất nhanh. Người trưởng thành thường nói, chính cuộc sống thường ngày chẳng có gì đặc biệt mới là không thể thay thế. Trước đây, tôi không hiểu lắm, nhưng giờ thì đã vỡ lẽ ra rồi.

Ponkan8

Lâu lắm rồi mới vẽ minh hoạ cho nhiều nhân vật thế này, tôi cũng thấy lòng mình ngậm ngùi cay đắng.

Trích đoạn sách:

“Thì ra là vậy… Kế hoạch này không tệ chút nào.”

Tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt vào tấm bảng trắng, buông một tiếng thở dài cảm thán.

“Cảm ơn cậu,” Yukinoshita chỉ đáp lại bằng mấy chữ ít ỏi.

Đúng vậy, tôi nói nghiêm túc đấy, mặc dù trên thực tế đây mới chỉ là bản tóm lược, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà họ đã nghĩ ra được nhiều thứ như vậy…

Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là một kế hoạch hoàn hảo không có điểm yếu.

“Vậy chúng ta có bao nhiêu khả năng chiến thắng?”

Tôi gõ khớp ngón tay cộc cộc lên tấm bảng trắng và hỏi, còn Isshiki thì “ư” một tiếng nghẹn lời chẳng biết nói gì, vẻ mặt gượng gạo. Thế nhưng, lông mày của Yukinoshita vẫn không hề nhíu lại. Cậu ta lên tiếng bằng giọng khá bình tĩnh.

“Nói chung cũng không ít. Chúng ta đã cân nhắc đến mong muốn của đối phương và xây dựng nên một kế hoạch để thỏa mãn những mong muốn đó. Tôi nghĩ khả năng chiến thắng cũng không phải quá thấp.”

“À ừm, chắc vậy. Nếu đồng ý với hầu hết yêu cầu của đối phương, chắc sẽ được thông qua thôi… Bình thường thì đúng là như thế.”

Nhưng chúng tôi đều biết rằng sẽ không dễ dàng như vậy.

Lần này chắc chắn không phải là “lúc bình thường”.

Đối phương nhất định sẽ bới lông tìm vết để đập tan kế hoạch tổ chức prom. Họ đưa ra yêu cầu không phải để cải thiện chất lượng buổi prom, càng không phải để chúng tôi có thể tiếp tục tiến hành tổ chức. Dù cho bên chúng tôi có nhượng bộ đến mức nào, luôn luôn tồn tại khả năng ngay đến bản thân kế hoạch đưa ra cũng không được thông qua. Tôi nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa, vẫn còn thiếu một yếu tố để có thể thành công vượt qua cửa ải.

Yếu tố này chính là nhược điểm trong kế hoạch của Yukinoshita và Isshiki.

Nhưng lật ngược lại vấn đề, cũng có nghĩa ở đây vẫn còn chỗ cho tôi tham gia vào.

Tôi đã vừa âm thầm quan sát thái độ của Yukinoshita từ nãy giờ vừa tính toán thời điểm để đề cập đến chuyện đó. Nếu vẫn định bàn luận thì chắc chỉ có lúc này là thích hợp nhất. Tôi liếc sang Isshiki một cái. Chú ý đến hành động của tôi, con bé liền khẽ gật đầu đáp lại.

“Yukinoshita, tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không?”

Nghe tôi hỏi, Yukinoshita liền nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực.

“… À, em có chút việc…”

Đoán biết được sắp có chuyện xảy ra, Isshiki liền đứng lên khỏi chỗ. Tuy nhiên, Yukinoshita đã ngăn con bé.

“Đợi đã. Cậu muốn nói về chuyện tổ chức prom đúng không? Nếu vậy thì nên để cả Isshiki cùng tham gia nữa.”

“À… Thì ra… là chuyện đó à…” Isshiki vừa thốt ra một câu mập mờ vô nghĩa vừa liếc xéo sang tôi.

Thấy vậy, tôi liền gật đầu tỏ ý “không sao cả”. Sau đó, Isshiki đành rầu rĩ ngồi lại xuống ghế, vẻ mặt trông khá bất an.

Tôi biết Yukinoshita không muốn tôi can thiệp vào chuyện này. Chắc hẳn cậu ta cũng muốn tránh né chuyện phải mặt đối mặt thảo luận với tôi. Thế nên, tôi có thể thấu hiểu tại sao cậu ta muốn nhét Isshiki vào giữa hai chúng tôi. Không chỉ vậy, chắc cậu ta cũng nghĩ đến khả năng nếu có người khác nữa thì tôi sẽ ngần ngại khó mà lên tiếng. Nếu thế, tôi chỉ còn cách chuẩn bị tinh thần, quyết tâm kiên trì đến cùng mà thôi.

“… Tôi có thể giúp cậu chuyện prom không?”

Tôi trực tiếp hỏi luôn, khiến cho Yukinoshita mở to mắt như thể khá sửng sốt. Sau đó, cậu ta rũ mắt nhìn xuống, miệng mấp máy định nói điều gì đó.

Vậy nên tôi tiếp tục lên tiếng để chặn lời đối phương. Nếu tôi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Yukinoshita, chắc chắn cậu ta sẽ chỉ thốt lên những điều giống hệt như trước đây. Vì không để chuyện đó lặp lại, tôi liền bắn liên thanh mọi lý do vừa xuất hiện trong đầu mình.

“Tôi nghĩ phương án của cậu trên thực tế không tệ. Tuy nhiên, cũng không thể chắc chắn rằng cậu nhất định sẽ thành công. Vì vậy, chúng ta vẫn nên chuẩn bị thêm một kế hoạch khác nữa. Tôi sẽ suy nghĩ một phương án đối ngược với cậu, đề phòng chẳng may phương án của cậu bị từ chối.”

Nói thì nói vậy, nhưng bản thân tôi cũng nhận ra điều mình thốt lên khác hẳn với những gì mình nên truyền đạt. Tuy vậy, nếu không nói ra gì đó, chắc tôi sẽ nghẹt thở chết mất.

“Tình hình đã thành ra thế này rồi. Tôi cũng sẽ không làm điều gì đặc biệt cả. Cậu cứ coi tôi là một người hành động theo sự chỉ huy của cậu, nhưng đứng bên cạnh không tham gia vào, chỉ đưa ra ý kiến thôi cũng được. Thực ra như vậy cũng chẳng khác biệt so với lúc đưa ra chỉ thị cho Isshiki hay những người khác cả. Từ trước đến nay, cậu đã gặp nhiều tình huống như vậy rồi mà. Mọi chuyện chẳng có gì khác biệt hết.”

Yukinoshita khẽ cắn môi, im lặng lắng nghe. Ánh mắt hướng xuống dưới của cậu ta đang dồn cả vào chỗ bàn tay, không rõ giận dữ hay buồn thương, trông như thể đang nỗ lực hết sức để kiềm chế mọi cảm xúc.

“… Đúng vậy, đúng là từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, chẳng có gì khác biệt cả.”

“Nếu vậy…”

Yukinoshita cắt ngang lời tôi đang nói dở, lên tiếng trong khi vẫn tiếp tục cúi đầu xuống.

“Xem ra đến tận lúc cuối cùng, tôi vẫn phải trông cậy vào cậu rồi…”

Giọng nói ấy bình tĩnh điềm đạm, nhưng lại tỏa ra sự cam chịu khiến cho lồng ngực người nghe nghẹn lại. Yukinoshita ngẩng đầu lên, trên môi nở một nụ cười bất lực. Cậu ta chầm chậm, chầm chậm thốt ra những lời thật dịu dàng, như thể đang khuyên răn một đứa bé con ngây thơ không hiểu sự đời.

“Chính vì thế, tôi muốn thay đổi điều đó. Cậu cũng biết lúc đó chị tôi định nói gì mà, đúng không?”

“… À ừ.”

Tôi gật đầu, vẫn tiếp tục hướng mắt trông xuống.

Không phải chỉ một mình tôi mà chắc hẳn cả cậu ta cũng thấu hiểu cụm từ “lệ thuộc vào nhau”.

Hơn thế nữa, cậu ta không muốn chấp nhận nó mà định sửa chữa lại mối quan hệ sai lầm này và nỗ lực đứng trên đôi chân của chính mình.

Còn tôi, tôi thậm chí chẳng được phép hỏi xem là đúng hay sai, bị trói buộc trong một mối quan hệ méo mó và bế tắc, chỉ có thể nói về những chủ đề nghe hay ho nhưng thực ra chỉ mờ mịt, tối nghĩa.

“Nhưng mà… tôi nghĩ rằng mình cũng nên chịu trách nhiệm. Dẫu sao lỗi lầm cũng không phải của riêng mình ai cả.”

Cố lắm mới nói xong, tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt liền giao nhau với Yukinoshita. Khuôn mặt cậu ta nhăn lại đầy vẻ đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ hướng xuống dưới. Trông thấy dáng vẻ ấy của Yukinoshita, tôi cũng phân vân chẳng biết có nên nói thêm điều gì không.

Thế nhưng, tôi cũng cảm thấy nếu giờ đây không nói ra, chắc chắn trong tương lai tôi sẽ không thể nhắc đến chuyện này một lần nào nữa. Tôi biết quá rõ bản thân mình đáng chán đến mức nào, nhát gan đến mức nào và đáng thương hại đến mức nào.

Chính vì thế, dù có khó mở lời, dù có ngượng ngùng lưỡng lự, dù có xấu hổ ngại ngần, dù có không muốn lên tiếng đi nữa, tôi cũng chỉ còn đúng một con đường: tiếp tục nói ra.

“Đúng là trong việc này, tôi chẳng cần làm gì hết cũng được. Nhưng cách này không thể giải quyết tận gốc vấn đề. Nếu cách làm từ trước nay của chúng ta đã sai rồi, vậy hãy nỗ lực kiếm tìm cách làm khác, cách nghĩ khác, cách can thiệp khác…”

Tôi cố gắng ngẫm xem có từ ngữ nào hay hơn, khéo léo hơn không, nhưng chính vào những lúc thế này, lý trí và ý thức cá nhân mới nhe nanh múa vuốt, chiếm thế thượng phong trong suy nghĩ của tôi. Những lời mơ hồ tối nghĩa – ngay khi vừa thoát ra khỏi miệng – liền có được hình hài rõ ràng, dẫu cho đó không phải hình hài ta mong muốn. Càng nói càng sai, càng lên tiếng lại càng chệch xa khỏi sự thật. Không biết có phải vì bồn chồn hay không mà đôi tay đặt dưới bàn của tôi đã siết lại thành nắm đấm. Tôi duỗi ngón tay ra, lau vào quần bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Tôi cũng chẳng rõ những lời này liệu có truyền đạt suy nghĩ của mình tới đối phương hay không.

“Do vậy… dù kết quả có ra sao đi nữa, tôi cũng muốn đứng ra gánh vác trách nhiệm cho tử tế.”

Hoặc có lẽ, truyền đạt được hay không cũng không quan trọng.

“Vì thế nên… Tôi mới mong muốn… giúp đỡ cậu.”

Chỉ đơn giản tôi muốn nói ra những lời ấy, cá nhân tôi muốn giãi bày để thỏa mãn mong muốn của chính mình, cá nhân tôi muốn áp đặt lên đối phương nguyện vọng của bản thân mà không quan tâm xem người ta nghĩ gì. Sau khi nhận thức được điều ấy, tôi không dám nhìn về phía Yukinoshita, chỉ có thể tiếp tục tránh sang hướng khác.

“… Cảm ơn cậu. Nhưng không sao đâu, như vậy là đủ rồi… Chỉ cần như vậy là đã quá đủ rồi.”

…. (Còn nữa)

bộ chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm - tập 13 - bản bìa cứng - tặng kèm bookmark mica + postcard bế hình + standee mica + thẻ quà tặng (tặng ngẫu nhiên)

bộ chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm - tập 13 - bản bìa cứng - tặng kèm bookmark mica + postcard bế hình + standee mica + thẻ quà tặng (tặng ngẫu nhiên)

Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.

Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.

Tháng ba.

Giờ đã đến mùa tuyết tan, nhưng hãy còn xa lắm mới tới ngày lộc non hy vọng nhú mầm.
Yukino, Yui và Hachiman, cả ba người họ đều đang tìm cách bày tỏ suy nghĩ trong lòng, tìm hướng hành động sao cho đúng đắn. Cũng đã đến lúc chấm dứt mối quan hệ bế tắc mà họ vẫn duy trì cho tới bây giờ...
Yukino ao ước mình có thể ở đây, chứng kiến cái kết của câu chuyện này.
Yui lại nguyện cầu họ sẽ tiếp tục bên nhau mãi mãi!
Tuy nhiên, dù khao khát thời gian mãi ngừng trôi vào giờ khắc hoàng hôn đẹp đẽ... nếu mặt trời không lặn xuống thì ngày mới sẽ chẳng bao giờ tới. Để có thể tiến về phía trước, cần học cách từ bỏ, cần phải đánh dấu chấm hết cho câu chuyện hôm nay!
Không còn thời gian để phiền não, bởi cuộc sống là một bộ phim chẳng thể tua ngược, mà giờ đây dòng chữ cuối phim đã bắt đầu chạy dọc màn hình...

Đón đọc tập mới nhất của Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm!

Mục lục:

Interlude

Chương một: Cô Hiratsuka đắm chìm trong hoài niệm quá khứ xa xôi

Chương hai: Dù sao đi nữa, Isshiki Iroha vẫn muốn xác nhận lại một điều

Interlude

Chương ba: Cho đến cuối cùng, Yuigahama Yui vẫn tiếp tục dõi theo

Interlude

Chương bốn: Một lần nữa, Hikigaya Hachiman lại phát biểu ý kiến

Chương năm: Chẳng rõ từ lúc nào, dòng chữ cuối phim đã bắt đầu chạy dọc màn hình

Interlude

Chương sáu: Không ai biết rằng Hayama Hayato đang hối hận

Interlude

Chương bảy: Khung cảnh mà Ebina Hina trông thấy thông qua mắt kính của mình

Interlude

Chương tám: Tôi nguyện cầu rằng ít nhất mình sẽ không phạm sai lầm nữa

Interlude

Thông tin tác giả:

Wataru WATARI

Sinh năm 1987, nhóm máu A, cung Bảo Bình. Năm tháng thấm thoắt trôi qua, dạo gần đây tôi cứ có cảm giác thời gian lao đi rất nhanh. Người trưởng thành thường nói, chính cuộc sống thường ngày chẳng có gì đặc biệt mới là không thể thay thế. Trước đây, tôi không hiểu lắm, nhưng giờ thì đã vỡ lẽ ra rồi.

Ponkan8

Lâu lắm rồi mới vẽ minh hoạ cho nhiều nhân vật thế này, tôi cũng thấy lòng mình ngậm ngùi cay đắng.

Trích đoạn sách:

“Thì ra là vậy… Kế hoạch này không tệ chút nào.”

Tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt vào tấm bảng trắng, buông một tiếng thở dài cảm thán.

“Cảm ơn cậu,” Yukinoshita chỉ đáp lại bằng mấy chữ ít ỏi.

Đúng vậy, tôi nói nghiêm túc đấy, mặc dù trên thực tế đây mới chỉ là bản tóm lược, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà họ đã nghĩ ra được nhiều thứ như vậy…

Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là một kế hoạch hoàn hảo không có điểm yếu.

“Vậy chúng ta có bao nhiêu khả năng chiến thắng?”

Tôi gõ khớp ngón tay cộc cộc lên tấm bảng trắng và hỏi, còn Isshiki thì “ư” một tiếng nghẹn lời chẳng biết nói gì, vẻ mặt gượng gạo. Thế nhưng, lông mày của Yukinoshita vẫn không hề nhíu lại. Cậu ta lên tiếng bằng giọng khá bình tĩnh.

“Nói chung cũng không ít. Chúng ta đã cân nhắc đến mong muốn của đối phương và xây dựng nên một kế hoạch để thỏa mãn những mong muốn đó. Tôi nghĩ khả năng chiến thắng cũng không phải quá thấp.”

“À ừm, chắc vậy. Nếu đồng ý với hầu hết yêu cầu của đối phương, chắc sẽ được thông qua thôi… Bình thường thì đúng là như thế.”

Nhưng chúng tôi đều biết rằng sẽ không dễ dàng như vậy.

Lần này chắc chắn không phải là “lúc bình thường”.

Đối phương nhất định sẽ bới lông tìm vết để đập tan kế hoạch tổ chức prom. Họ đưa ra yêu cầu không phải để cải thiện chất lượng buổi prom, càng không phải để chúng tôi có thể tiếp tục tiến hành tổ chức. Dù cho bên chúng tôi có nhượng bộ đến mức nào, luôn luôn tồn tại khả năng ngay đến bản thân kế hoạch đưa ra cũng không được thông qua. Tôi nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa, vẫn còn thiếu một yếu tố để có thể thành công vượt qua cửa ải.

Yếu tố này chính là nhược điểm trong kế hoạch của Yukinoshita và Isshiki.

Nhưng lật ngược lại vấn đề, cũng có nghĩa ở đây vẫn còn chỗ cho tôi tham gia vào.

Tôi đã vừa âm thầm quan sát thái độ của Yukinoshita từ nãy giờ vừa tính toán thời điểm để đề cập đến chuyện đó. Nếu vẫn định bàn luận thì chắc chỉ có lúc này là thích hợp nhất. Tôi liếc sang Isshiki một cái. Chú ý đến hành động của tôi, con bé liền khẽ gật đầu đáp lại.

“Yukinoshita, tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không?”

Nghe tôi hỏi, Yukinoshita liền nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực.

“… À, em có chút việc…”

Đoán biết được sắp có chuyện xảy ra, Isshiki liền đứng lên khỏi chỗ. Tuy nhiên, Yukinoshita đã ngăn con bé.

“Đợi đã. Cậu muốn nói về chuyện tổ chức prom đúng không? Nếu vậy thì nên để cả Isshiki cùng tham gia nữa.”

“À… Thì ra… là chuyện đó à…” Isshiki vừa thốt ra một câu mập mờ vô nghĩa vừa liếc xéo sang tôi.

Thấy vậy, tôi liền gật đầu tỏ ý “không sao cả”. Sau đó, Isshiki đành rầu rĩ ngồi lại xuống ghế, vẻ mặt trông khá bất an.

Tôi biết Yukinoshita không muốn tôi can thiệp vào chuyện này. Chắc hẳn cậu ta cũng muốn tránh né chuyện phải mặt đối mặt thảo luận với tôi. Thế nên, tôi có thể thấu hiểu tại sao cậu ta muốn nhét Isshiki vào giữa hai chúng tôi. Không chỉ vậy, chắc cậu ta cũng nghĩ đến khả năng nếu có người khác nữa thì tôi sẽ ngần ngại khó mà lên tiếng. Nếu thế, tôi chỉ còn cách chuẩn bị tinh thần, quyết tâm kiên trì đến cùng mà thôi.

“… Tôi có thể giúp cậu chuyện prom không?”

Tôi trực tiếp hỏi luôn, khiến cho Yukinoshita mở to mắt như thể khá sửng sốt. Sau đó, cậu ta rũ mắt nhìn xuống, miệng mấp máy định nói điều gì đó.

Vậy nên tôi tiếp tục lên tiếng để chặn lời đối phương. Nếu tôi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Yukinoshita, chắc chắn cậu ta sẽ chỉ thốt lên những điều giống hệt như trước đây. Vì không để chuyện đó lặp lại, tôi liền bắn liên thanh mọi lý do vừa xuất hiện trong đầu mình.

“Tôi nghĩ phương án của cậu trên thực tế không tệ. Tuy nhiên, cũng không thể chắc chắn rằng cậu nhất định sẽ thành công. Vì vậy, chúng ta vẫn nên chuẩn bị thêm một kế hoạch khác nữa. Tôi sẽ suy nghĩ một phương án đối ngược với cậu, đề phòng chẳng may phương án của cậu bị từ chối.”

Nói thì nói vậy, nhưng bản thân tôi cũng nhận ra điều mình thốt lên khác hẳn với những gì mình nên truyền đạt. Tuy vậy, nếu không nói ra gì đó, chắc tôi sẽ nghẹt thở chết mất.

“Tình hình đã thành ra thế này rồi. Tôi cũng sẽ không làm điều gì đặc biệt cả. Cậu cứ coi tôi là một người hành động theo sự chỉ huy của cậu, nhưng đứng bên cạnh không tham gia vào, chỉ đưa ra ý kiến thôi cũng được. Thực ra như vậy cũng chẳng khác biệt so với lúc đưa ra chỉ thị cho Isshiki hay những người khác cả. Từ trước đến nay, cậu đã gặp nhiều tình huống như vậy rồi mà. Mọi chuyện chẳng có gì khác biệt hết.”

Yukinoshita khẽ cắn môi, im lặng lắng nghe. Ánh mắt hướng xuống dưới của cậu ta đang dồn cả vào chỗ bàn tay, không rõ giận dữ hay buồn thương, trông như thể đang nỗ lực hết sức để kiềm chế mọi cảm xúc.

“… Đúng vậy, đúng là từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, chẳng có gì khác biệt cả.”

“Nếu vậy…”

Yukinoshita cắt ngang lời tôi đang nói dở, lên tiếng trong khi vẫn tiếp tục cúi đầu xuống.

“Xem ra đến tận lúc cuối cùng, tôi vẫn phải trông cậy vào cậu rồi…”

Giọng nói ấy bình tĩnh điềm đạm, nhưng lại tỏa ra sự cam chịu khiến cho lồng ngực người nghe nghẹn lại. Yukinoshita ngẩng đầu lên, trên môi nở một nụ cười bất lực. Cậu ta chầm chậm, chầm chậm thốt ra những lời thật dịu dàng, như thể đang khuyên răn một đứa bé con ngây thơ không hiểu sự đời.

“Chính vì thế, tôi muốn thay đổi điều đó. Cậu cũng biết lúc đó chị tôi định nói gì mà, đúng không?”

“… À ừ.”

Tôi gật đầu, vẫn tiếp tục hướng mắt trông xuống.

Không phải chỉ một mình tôi mà chắc hẳn cả cậu ta cũng thấu hiểu cụm từ “lệ thuộc vào nhau”.

Hơn thế nữa, cậu ta không muốn chấp nhận nó mà định sửa chữa lại mối quan hệ sai lầm này và nỗ lực đứng trên đôi chân của chính mình.

Còn tôi, tôi thậm chí chẳng được phép hỏi xem là đúng hay sai, bị trói buộc trong một mối quan hệ méo mó và bế tắc, chỉ có thể nói về những chủ đề nghe hay ho nhưng thực ra chỉ mờ mịt, tối nghĩa.

“Nhưng mà… tôi nghĩ rằng mình cũng nên chịu trách nhiệm. Dẫu sao lỗi lầm cũng không phải của riêng mình ai cả.”

Cố lắm mới nói xong, tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt liền giao nhau với Yukinoshita. Khuôn mặt cậu ta nhăn lại đầy vẻ đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ hướng xuống dưới. Trông thấy dáng vẻ ấy của Yukinoshita, tôi cũng phân vân chẳng biết có nên nói thêm điều gì không.

Thế nhưng, tôi cũng cảm thấy nếu giờ đây không nói ra, chắc chắn trong tương lai tôi sẽ không thể nhắc đến chuyện này một lần nào nữa. Tôi biết quá rõ bản thân mình đáng chán đến mức nào, nhát gan đến mức nào và đáng thương hại đến mức nào.

Chính vì thế, dù có khó mở lời, dù có ngượng ngùng lưỡng lự, dù có xấu hổ ngại ngần, dù có không muốn lên tiếng đi nữa, tôi cũng chỉ còn đúng một con đường: tiếp tục nói ra.

“Đúng là trong việc này, tôi chẳng cần làm gì hết cũng được. Nhưng cách này không thể giải quyết tận gốc vấn đề. Nếu cách làm từ trước nay của chúng ta đã sai rồi, vậy hãy nỗ lực kiếm tìm cách làm khác, cách nghĩ khác, cách can thiệp khác…”

Tôi cố gắng ngẫm xem có từ ngữ nào hay hơn, khéo léo hơn không, nhưng chính vào những lúc thế này, lý trí và ý thức cá nhân mới nhe nanh múa vuốt, chiếm thế thượng phong trong suy nghĩ của tôi. Những lời mơ hồ tối nghĩa – ngay khi vừa thoát ra khỏi miệng – liền có được hình hài rõ ràng, dẫu cho đó không phải hình hài ta mong muốn. Càng nói càng sai, càng lên tiếng lại càng chệch xa khỏi sự thật. Không biết có phải vì bồn chồn hay không mà đôi tay đặt dưới bàn của tôi đã siết lại thành nắm đấm. Tôi duỗi ngón tay ra, lau vào quần bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Tôi cũng chẳng rõ những lời này liệu có truyền đạt suy nghĩ của mình tới đối phương hay không.

“Do vậy… dù kết quả có ra sao đi nữa, tôi cũng muốn đứng ra gánh vác trách nhiệm cho tử tế.”

Hoặc có lẽ, truyền đạt được hay không cũng không quan trọng.

“Vì thế nên… Tôi mới mong muốn… giúp đỡ cậu.”

Chỉ đơn giản tôi muốn nói ra những lời ấy, cá nhân tôi muốn giãi bày để thỏa mãn mong muốn của chính mình, cá nhân tôi muốn áp đặt lên đối phương nguyện vọng của bản thân mà không quan tâm xem người ta nghĩ gì. Sau khi nhận thức được điều ấy, tôi không dám nhìn về phía Yukinoshita, chỉ có thể tiếp tục tránh sang hướng khác.

“… Cảm ơn cậu. Nhưng không sao đâu, như vậy là đủ rồi… Chỉ cần như vậy là đã quá đủ rồi.”

…. (Còn nữa)

trồng một nụ cười - cùng trẻ thực hành chánh niệm

trồng một nụ cười - cùng trẻ thực hành chánh niệm

Hiện nay, vai trò của chánh niệm trong giáo dục ngày càng được công nhận một cách rộng rãi. Sự thực tập chánh niệm giúp học sinh tăng cường khả năng chú tâm, ý thức và làm chủ được các hoạt động của thân, điều phục các cảm xúc mạnh cũng như phát triển các kỹ năng giao tiếp, ứng xử trong mối liên hệ giữa mình với mọi người. Nhưng quan trọng hơn hết, chánh niệm giúp các em phát triển một cách toàn diện và lành mạnh, nuôi lớn niềm vui, sự bình an và tự tin nơi chính mình, thông qua những phương pháp thực tập làm lắng dịu căng thẳng, lo lắng và bạo động trong tự thân.

Thực tế là hệ thống giáo dục của chúng ta thường đặt trọng tâm vào thành tích thi cử mà chưa chú trọng đầy đủ đến việc dạy cho các em cách chăm sóc những cảm xúc của mình, cũng như các phép ứng xử cần thiết khi giao tiếp với xã hội. Lẽ tất nhiên là trường học cần trang bị cho các em những kỹ năng và kiến thức cần thiết, nhưng việc giúp các em có thêm sức mạnh và sự vững chãi khi đối diện với những cơn bão cảm xúc, cũng như khả năng chấp nhận và bao dung trước những khác biệt trong nhận thức, lối sống của con người trong xã hội cũng quan trọng không kém. Sự thực tập chánh niệm có công năng rất lớn trong việc giúp các em phát triển những kỹ năng chế tác và nuôi lớn bình an trong tự thân, góp phần vào sự bình an của môi trường xung quanh mình.

Cách đây một vài năm, hiệu trưởng của trường nữ sinh Welham (Welham Girls’ School) ở Dehra Dun, Ấn Độ có mời tôi chia sẻ một vài phương pháp thực tập chánh niệm với học sinh của trường nhằm giúp các em bớt căng thẳng trong các kỳ thi. Trong buổi chia sẻ đó, tôi nhận ra rằng những bài thực tập đơn giản về hơi thở ý thức và bước chân chánh niệm đã có thể giúp các em lấy lại được sự bình an, lắng dịu và bớt lo lắng.

Theo lời mời của hiệu trưởng trường American Embassy School tại Delhi, tôi cũng đã hướng dẫn một khóa học về chánh niệm cho các giáo viên trong mười tuần. Đến bây giờ, những thầy cô giáo đã từng tham gia khóa học vẫn tiếp tục gặp nhau mỗi tuần một lần để chia sẻ sự thực tập. Dù khá bận rộn, các thầy cô giáo vẫn ưu tiên dành thời gian để đến và thực tập với nhau, bởi vì họ nhận ra sự thực tập chánh niệm có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với hạnh phúc của bản thân cũng như của các em học sinh. Cheryl Perkins, một giáo viên của trường American Embassy School với hơn ba mươi năm kinh nghiệm giảng dạy đã chia sẻ: “Trong đời tôi, chưa bao giờ tôi sử dụng một công cụ giảng dạy nào có khả năng làm cho học sinh trong lớp học trở nên lắng dịu như tiếng chuông chánh niệm.”
Tôi đến Làng Mai lần đầu tiên vào năm 1989 và từ đó đến nay tôi vẫn thường xuyên đến Làng tu học. Mùa hè nào, Thiền sư Nhất Hạnh cũng tổ chức khóa tu cho các gia đình. Trong những khóa tu này, thiền sinh – đủ các độ tuổi – cùng nhau thực tập trở về với chính mình để ý thức rõ mình là ai, mình đang làm gì, nói gì, đang có những cảm xúc hay suy nghĩ gì, ý thức về những gì đang diễn ra bên trong và xung quanh mình. Cuốn sách này chính là hoa trái tu học của tứ chúng Làng Mai, được hình thành dựa trên kinh nghiệm thực tập cùng với trẻ em trong mấy chục năm qua.
Trong cuốn sách này, Thiền sư Thích Nhất Hạnh cùng quý thầy, quý sư cô Làng Mai và nhiều cư sĩ đã hiến tặng tuệ giác của mình và đóng góp những câu chuyện, nhữngphương pháp thực tập cụ thể mà các bậc phụ huynh, thầy cô giáo và bất kỳ ai làm việc trong lĩnh vực có liên quan đến trẻ em đều có thể áp dụng. Những phương pháp thực tập vô cùng hữu ích này có thể được áp dụng trong gia đình, trường học, các đoàn thể địa phương một cách linh hoạt, sao cho nó thực sự có ý nghĩa và tạo hứng thú cho trẻ em.
Cuốn sách này là một cuốn cẩm nang dành cho tất cả những ai muốn thực tập và chia sẻ chánh niệm với trẻ em. Để có thể chia sẻ từ kinh nghiệm của chính mình, chúng ta cần thực tập trước tiên. Nếu chúng ta áp dụng những phương pháp thực tập trong cuốn sách này với gia đình và trẻ em trong cộng đồng nơi chúng ta ở thì cả trẻ em và người lớn đều được hưởng năng lượng bình an, tươi vui và hòa điệu mà sự thực tập mang lại.
Mỗi cá nhân đều có ảnh hưởng đến những thành viên khác trong cộng đồng. Vì vậy, khi có một vài nhóm nhỏ thực tập chánh niệm trong trường học hay trong cộng đồng, năng lượng bình an từ những nhóm người này sẽ có tác động lan tỏa rất lớn. Sự gắn kết, hòa điệu giữa con người với nhau cũng như với môi trường thiên nhiên xung quanh nhờ đó mà lớn dần lên. Chính trong bầu không khí an lành này, trẻ em mới có thể vui vẻ, thoải mái phát huy mọi tài năng vốn có của mình.
– Shantum Seth, một giáo thọ cư sĩ thực tập theo truyền thống Làng Mai,
viết tại Delhi, Ấn Độ, năm 2010

TRÍCH ĐOẠN SÁCH:

Lắng trong

Trước khi thành lập Làng Mai, tôi đã sống ở Phương Vân Am cách Paris một tiếng rưỡi lái xe. Phương Vân Am nằm trên một ngọn đồi, xung quanh là rừng cây. Một hôm, có hai cha con người Việt đến Phương Vân Am. Người cha muốn nhờ tôi chăm sóc đứa con gái của ông, bé Thanh Thủy, để ông có thể lên Paris lo giấy tờ và kiếm việc làm. Bé Thanh Thủy khi ấy gần năm tuổi.

Tối nào Thanh Thủy cũng thấy tôi ngồi. Tôi bảo bé là tôi "ngồi thiền" và tôi không hề nói cho bé biết ngồi thiền là gì và ngồi như thế để làm gì. Mỗi tối, khi thấy tôi rửa mặt, mặc áo tràng và đi thắp một cây nhang cho thơm thiền phòng là nó biết tôi sắp đi "ngồi thiền". Nó cũng biết là đã đến giờ nó phải đi đánh răng, thay áo và leo lên chỗ nằm mà không nói chuyện.

Một ngày nọ, Thanh Thủy và mấy em bé khác chơi với nhau trên khu đồi phía sau nhà. Chơi được một lúc, chúng đến xin tôi nước uống. Tôi đi tìm chai nước táo cuối cùng còn lại và đem rót vào cho mỗi đứa một ly đầy. Ly chót là của Thanh Thủy. Ly này lợn cợn xác táo, không trong như ba ly trước. Thanh Thủy phụng phịu chê, không uống, rồi lại chạy lên đồi chơi.

Chừng một giờ sau, bé quay lại tìm nước uống. Tôi chỉ lên bàn, bảo: “Cháu uống ly nước táo này đi”. Thủy ngoảnh lại nhìn. Ly nước táo bấy giờ trong vắt không còn một tí lợn cợn nào nữa, trông thật ngon lành. Nó tới gần và đưa hai tay nâng ly nước táo lên uống. Uống được chừng một phần ba ly, Thủy đặt ly xuống và ngước mắt nhìn tôi: "Có phải đây là một ly nước táo mới không thưa ông?" Tôi trả lời: "Không, ly nước táo hồi nãy đó. Nó ngồi yên một lúc lâu cho nên trở thành trong vắt và ngon lành như vậy đó cháu." Thủy nhìn lại ly nước táo: "Ngon quá ông ơi. Có phải ly nước táo bắt chước ông ngồi thiền không hả ông?” Tôi bật cười vỗ nhẹ lên đầu nó. Có lẽ nói rằng tôi đã bắt chước ly nước táo mà ngồi thiền thì đúng hơn.

Chắc rằng trong cái đầu tí hon của nó, bé Thủy nghĩ rằng ly nước táo ngồi yên một hồi lâu là để cho nó lắng trở lại, và ông của nó ngồi yên một hồi lâu chắc cũng là để cho lắng trong, cho khỏe khoắn như ly nước táo. "Có phải ly nước táo bắt chước ông ngồi thiền không hả ông?". Tôi nghĩ bé Thủy chưa đầy bốn tuổi rưỡi mà đã hiểu thế nào là ngồi thiền mà không cần ai giải thích gì cho nó.

Ly nước táo ngồi lâu thì lắng trong. Theo cùng một định luật, ngồi lâu thì ta cũng lắng trong. Nếu ta biết cách ngồi, biết cách điều chỉnh tư thế ngồi của mình cho thật vững chãi, có mặt với hơi thở vào và hơi thở ra, thì sau một lúc, tâm ta sẽ trở nên an tĩnh và lắng trong.

Chúng ta phải học cách chăm sóc chính mình trong đời sống hàng ngày, trong lúc đi, đứng, nằm, ngồi, trong lúc ăn hoặc đánh răng. Con người chúng ta được tạo thành bởi năm yếu tố: hình hài, cảm xúc, tri giác, tâm hành và nhận thức. Năm yếu tố này là lãnh thổ vô cùng rộng lớn của chúng ta. Ta chính là vị quốc vương trên lãnh thổ ấy. Ta phải biết trở về và chăm sóc cho lãnh thổ của mình. Chánh niệm giúp chúng ta làm được việc ấy. Ví dụ như khi có một vùng nào đó trên cơ thể bị căng thẳng hay đau nhức, việc trước tiên ta nên làm là trở về và chăm sóc cho vùng đang bị thương tổn ấy. Ta hãy dành cho mình những giây phút lắng yên, trở về với hơi thở và thầm đọc:

Thở vào, tôi ý thức về toàn thân tôi

Thở ra, tôi buông thư toàn thân (buông bỏ hết những căng thẳng trong thân)

Khi đã biết cách chăm sóc cho thân, ta sẽ biết cách chăm sóc những cảm xúc trong ta. Với năng lượng chánh niệm, ta có thể làm phát khởi niềm vui và hạnh phúc trong ta; và khi một cảm xúc mạnh biểu hiện, ta có thể chăm sóc cho cảm xúc ấy. Ta có thể theo dõi hơi thở trong khi đọc thầm:

Thở vào, tôi ý thức về cảm xúc buồn đau trong tôi

Thở ra, tôi ôm lấy cảm xúc đó với tất cả sự dịu dàng.

Chúng ta không khỏa lấp khổ đau bằng cách tiêu thụ. Nhiều người trong chúng ta tìm cách trốn chạy khổ đau bằng cách đắm chìm trong phim ảnh, mạng lưới toàn cầu, rượu bia, sách báo, ăn uống, mua sắm, chuyện trò… Nhưng càng trốn chạy thì ta càng làm cho tình trạng khó khăn hơn mà thôi.

Bụt dạy rằng không có cái gì có thể sống sót nếu không có thức ăn. Sở dĩ niềm đau, nỗi sợ trong ta còn đó là vì ta cứ cho nó thức ăn. Một khi ta biết nhận diện và ôm ấp niềm đau, nỗi sợ thì nó lắng xuống. Nếu tiếp tục nhìn sâu, chúng ta sẽ nhận ra gốc rễ đồng thời thấy được những thức ăn nào ta đã cung cấp cho những niềm đau, nỗi sợ ấy mỗi ngày.

Nếu chúng ta khổ sở vì bị trầm cảm, chứng tỏ là ta đã sống, đã tiêu thụ như thế nào để đưa tới tình trạng trầm cảm. Bụt dạy rằng nếu chúng ta có thể nhìn sâu vào khổ đau của mình và nhận diện được nguồn thực phẩm nuôi dưỡng khổ đau, thì chúng ta đang đi trên con đường giải thoát.

CÂU HỎI VỀ MUỖI

Câu hỏi: Kính bạch Sư Ông, con hay bị muỗi cắn và con không muốn muỗi cắn con nữa. Mỗi ngày con có thể giết vài con muỗi được không ạ?

Sư Ông Làng Mai: Con muốn giết bao nhiêu con muỗi?

Bé: Chắc là mỗi ngày một con ạ.

Sư Ông Làng Mai: Con có nghĩ như vậy là đã đủ rồi không?

Bé: Dạ, đủ ạ.

Sư Ông Làng Mai: Hồi nhỏ Sư Ông cũng từng đặt ra câu hỏi như vậy. Sau này, Sư Ông phát hiện ra rằng loài muỗi cũng cần thức ăn để sống. Muỗi luôn cố gắng tìm kiếm thức ăn, cũng như loài người chúng ta vậy. Ta tìm kiếm thức ăn khi đói và đó là một điều rất tự nhiên.

Sư Ông nghĩ ta có nhiều cách để bảo vệ mình khỏi bị muỗi chích. Ở Việt Nam, ai cũng thường giăng mùng ngủ mỗi đêm để tránh muỗi. Nếu không có mùng thì chắc họ phải thức cả đêm để đập muỗi. Không chỉ một vài con, vì sau khi con giết một con thì con khác sẽ đến. Con có thể thức trắng đêm chỉ để đập muỗi. Vì vậy, giết muỗi không phải là giải pháp. Sư Ông nghĩ ở Làng Mai có một số mùng. Con chỉ cần hỏi các thầy, các sư cô để mượn một cái, như vậy con có thể cứu được mạng sống nhỏ nhoi của mấy con muỗi.

Lâu lâu Sư Ông thấy một con muỗi đáp xuống và Sư Ông tạo ra một trận bão nhỏ bằng cách phẩy nhẹ cánh tay cho nó bay đi. Sư Ông làm vậy mà không có chút bực bội nào. Sư Ông chỉ không cho nó đốt mình thôi.

bộ quỷ thoại liên thiên - tập 1

bộ quỷ thoại liên thiên - tập 1

Quỷ Thoại Liên Thiên

Con người không thể thay đổi tương lai, chúng ta chỉ có thể nhìn số mệnh cứ tiếp diễn như vậy. Cho dù sâu nhộng có hóa thành bươm bướm thì cũng chỉ là quá trình trì hoãn cái chết. Đứng trước bờ vực sinh tử, tất cả đều trở nên nhỏ bé và quá đỗi mong manh…”

Tương truyền rằng người có đôi mắt âm dương, có thể trông thấy thứ mà người trần không nhìn thấy nhưng cái giá đi kèm cũng không hề nhỏ. Đó chính con dao hai lưỡi luôn kề sẵn cổ thèm khát dòng máu chảy nơi huyết mạch.

Con mắt trái của An Tung lén nhìn âm gian, thu hút ma quỷ. Việc phiền phức hơn cả là hắn chỉ có thể nhìn mà lại không có năng lực giải quyết.

Trời xanh không tuyệt đường sống của ai bao giờ! Mảnh ghép còn thiếu trước sau gì cũng sẽ trở về đúng chỗ của nó. Người họ Bạch thâm sâu khó lường, đến ma quỷ cũng run sợ hắn vài phần kêu một tiếng “Bạch thiếu gia” chính là người bạn đồng hành trên thông thiên văn dưới tường địa lý vượt qua mọi chuyện về âm ảnh dương gian, những câu chuyện thần bí chưa lời giải đáp.

Rồi câu chuyện sẽ kết thúc như thế nào khi mà những thứ về thế giới bên kia vẫn là một điều bí ẩn chưa có lời giải đáp? Liệu rằng họ có thể có kết cục tốt đẹp, cùng nhau nắm tay vượt qua những nguy hiểm trùng điệp không biết đâu là điểm kết thúc ấy?

nhật ký bí mật - 30 ngày yêu thương bản thân và chữa lành

nhật ký bí mật - 30 ngày yêu thương bản thân và chữa lành

Nhật Ký Bí Mật không chỉ là nơi ghi lại cảm xúc quý giá của bạn mỗi ngày, mà đây còn là một cuốn sách chữa lành kỳ diệu. Mỗi một bài tập là một phương pháp mà bạn có thể sử dụng đi sử dụng lại cho đến khi bạn cảm thấy an vui với mọi cảm xúc xuất hiện bên trong mình. Hạnh phúc không phải là hy sinh chính bản thân mình hay trốn tránh khổ đau, mà hạnh phúc là bình an trước mọi tình huống.

Đây là một cuốn nhật ký mở với nhiều bài tập để bạn hoàn thành theo trình tự hoặc bạn có thể chọn một chủ đề bất kỳ phù hợp với tình huống hiện tại của bạn theo từng ngày. Khuyến nghị bạn nên đọc trước mỗi chủ đề vào tối hôm trước hoặc sáng sớm và thực hành các yêu cầu trong ngày, sau đó ghi lại vào giờ trước khi đi ngủ. Hãy thực hành đi thực hành lại cho đến khi bạn biến Yêu Thương và Biết Ơn thành lối sống của mình. Khi chúng ta ăn uống hàng ngày nuôi cơ thể vật lý thì cơ thể tinh thần cũng cần được nuôi sống bằng những giá trị mà chỉ có trái tim bạn mới cảm nhận được!

Đây là hành trình riêng của mỗi người, chẳng ai có thể thay thế bạn được nên đôi khi bạn sẽ thấy mình khác biệt với những người xung quanh khi làm điều này nhưng chúc mừng bạn! Bạn là một trong những người tiên phong đi trên hành trình này và chính sự lựa chọn, quyết định và kiên trì của bạn sẽ là câu chuyện truyền cảm hứng cho rất nhiều người. Đặc biệt là những người xung quanh bạn! Một chiếc ly rỗng thì không thể cứu người khát nước nhưng khi bạn đã tự đổ đầy ly YÊU THƯƠNG và BIẾT ƠN cho chính mình rồi thì bạn sẽ yêu mình, yêu người và yêu cả vũ trụ bao la.

Cuốn sách được chia làm hai phần chính để bạn thực hành.

Phần I: Chữa lành & trân trọng bản thân

Ở quá khứ và hiện tại để bạn dọn dẹp và nhận ra những giá trị tốt đẹp trong chính bản thân mình và ở những người xung quanh. Đây được coi như bước dọn cỏ, làm đất chuẩn bị nền tảng vững chắc cho bước kế tiếp.

Phần II: Yêu thương và kiến tạo

Là bước gieo hạt và chăm bón để thu hoạch một mùa màng bội thu của Tự do, Hạnh Phúc và Thịnh Vượng như bạn mong muốn và tin tưởng.

Phần III: Phụ lục

Là một số những câu chuyện thực tế để bạn tham khảo và tiếp thêm động lực cho bản thân.

sách lật tương tác song ngữ 0-3 tuổi: mẹ đâu rồi? (tái bản 2021)

sách lật tương tác song ngữ 0-3 tuổi: mẹ đâu rồi? (tái bản 2021)

Bé mới tầm 1 tuổi đã cần đọc sách chưa?

Bố mẹ muốn cho bé tiếp xúc sớm với sách được chứ?

Bé còn nhỏ quá, sợ cầm sách thì xé mất!

Bé mới ít tuổi thế đã nhận thức được gì chưa mà đọc sách?

Đúng là trẻ nhỏ chưa cần “đọc” sách, mà các con cần được “chơi” với sách như là một món đồ chơi giàu tính tương tác. Sách cho lứa tuổi dưới 3 thường phải đảm bảo các tiêu chí: giấy dày để trẻ khó xé hay cắn hỏng, hình ảnh rất to rõ và thường ít màu để phù hợp với khả năng tiếp thu của trẻ, có hiệu ứng tương tác như lật giở-sờ chạm… để trẻ được vận động tay chân với sách, in bằng màu tốt và phủ bóng để đảm bảo an toàn nếu trẻ lỡ cắn hay liếm sách, nội dung thật gần gũi với nhu cầu và tâm lý lứa tuổi để bố mẹ dễ nói chuyện thủ thỉ với trẻ nhằm tăng cường giao tiếp thân mật…

Bộ sách lật tương tác song ngữ 0-3 tuổi được thiết kế hoàn toàn phù hợp với các yêu cầu trên cho trẻ bé. 5 cuốn sách trong bộ này chính là những món đồ chơi giàu tính tương tác. Sách in giấy rất dày dặn, có cán láng mịn màng, mỗi cuốn đều có nhiều miếng lật theo nhiều chiều khác nhau để trẻ rèn thao tác tay, và đề tài của sách thực sự thú vị với lứa tuổi 0-3. Trẻ ở tuổi này sẽ không thể không bị hút mắt bởi cuốn sách Ú òa, sách Mông ai đâydạy trẻ nhìn mông đoán hình ảnh con vật, sách 5 quả táo nhỏ đếm số quả táo và dạy về thức ăn của các loài vật quanh trẻ, sách Mẹ đâu rồi dạy trẻ nhận biết các cặp mẹ con trong thế giới động vật, và cuốn sách Chúc ngủ ngon ru trẻ ngủ. Mỗi cuốn sách tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại được thiết kế kỹ càng, tông màu và hình ảnh hợp với chủ đề, miếng lật giở theo nhiều chiều chứ không đơn điệu, đề tài thì gắn bó chặt chẽ và rất thiết thân với tâm lý lứa tuổi trẻ.

lấy nhau vì tình

lấy nhau vì tình

Khi yêu cần “tình” thế nào?

Tên tuổi của nhà văn Vũ Trọng Phụng gắn liền với nhiều tác phẩm nổi tiếng như Giông tố, Vỡ đê, Số đỏ. Tuy nhiên, một tiểu thuyết khác rất thú vị, được ông sáng tác cùng Nguyễn Đình Khôi năm 1937, trước khi mất hai năm – “Lấy nhau vì tình” – lại ít được biết đến. Đây là tiểu thuyết thuộc dòng tâm lý xã hội nói về chuyện tình yêu nam nữ trong buổi giao thời.

Tiểu thuyết “Lấy nhau vì tình” cổ điển, lãng mạn mà hiện đại. Đó là câu chuyện về tình yêu lứa đôi của các cô cậu tân thời nơi phố thị, thể hiện khát vọng tự do yêu đương và hôn nhân tự nguyện, dường như là đi ngược với quan niệm về hôn nhân truyền thống. Truyện tình thú vị, lôi cuốn với những tình tiết éo le, nhiều diễn biến phức tạp của tâm lý yêu đương được diễn tả bằng văn phong điêu luyện, hấp dẫn đặc trưng của nhà văn kỳ tài Vũ Trọng Phụng, lại được bọc trong hình hài của kiểu truyện Nôm tài tử giai nhân qua ba chặng đường: Gặp gỡ – Tai biến – Đoàn tụ. Hay là ở chỗ đó, ngay trong mạch truyện, ngay trong ngôn ngữ đã có sự đan xen giữa cũ và mới, giữa hiện đại và truyền thống, giữa cổ điển và tân thời. Văn chương hiện đại, mấy tác phẩm làm được tài tình đến thế.

“Lấy nhau vì tình” không phải là một loại ngôn tình lâm ly sầu tủi. Tình yêu đơm hoa, kết trái, trọn vẹn thể hiện khát vọng của nhà văn và giới trẻ về hạnh phúc lứa đôi của tình yêu tự do và hôn nhân tự nguyện trong buổi giao thời của xã hội Việt Nam đầu thế kỷ XX. Nhà văn khẳng định, yêu là để kiếm tìm hạnh phúc, nếu yêu mà quá đau khổ thì tốt nhất nên dừng lại. Trai gái yêu đương, tìm hiểu nhau trước khi cưới là điều nên làm, nhưng cả hai đều cần phải sáng suốt, khôn ngoan và biết trân trọng, gìn giữ cho người yêu. Quan điểm này của tác giả đặt vào bối cảnh hiện đại như ngày nay vẫn còn đúng, và sẽ vẫn luôn đúng.

Như với những lần tái bản đã ra mắt thị trường trước đây, ấn phẩm “Lấy nhau vì tình” của MaiHaBooks tái bản từ tác phẩm gốc được in trên báo Tiểu thuyết thứ Ba do Nhà xuất bản Mai Lĩnh ấn hành. Điểm đặc biệt là trong lần in đầu tiên này, ngay ở từng số báo đều ghi rõ đồng tác giả là NGUYỄN ĐÌNH KHÔI và VŨ TRỌNG PHỤNG.

Cũng trong lần xuất bản này, MaiHaBooks hân hạnh khi được hợp tác với một trong những họa sĩ đương đại hàng đầu Việt Nam – họa sĩ Lê Thiết Cương. Hy vọng với sự kết hợp thú vị này, chúng tôi có thể gửi tới quý độc giả ấn phẩm “Lấy nhau vì tình” không chỉ đặc sắc về nội dung mà còn mang tính thẩm mỹ cao của nghệ thuật hội họa đương đại. 12 bức họa (gồm 11 bức trong nội dung truyện và 1 bức ở bìa sách) được thể hiện bằng những nét vẽ tối giản một cách tự nhiên của họa sĩ Lê Thiết Cương sẽ mang đến cho bạn đọc cách thức mới mẻ nhưng cũng không kém phần sâu sắc khi trải nghiệm cuốn sách.

bình hoa - tái bản 2021

bình hoa - tái bản 2021

Bình Hoa (Phiên Bản Thường)

Đằng sau cái vẻ ngoài hoa lệ đến choáng ngợp của giới giải trí này, lại chỉ toàn là chông gai và cạm bẫy. Những cạm bẫy xấu xa và bẩn thỉu ấy sẵn sàng bóp nghẹt những nghệ sĩ non trẻ, ngây thơ, lại không có vai vế, không người chở che như Cố Ngôn.

Bởi vậy, Cố Ngôn đã lựa chọn con đường thực tế nhất - chấp nhận sự giúp đỡ của ông chủ Tần Trí Viễn, làm một bình hoa ngoan ngoãn biết nghe lời.

Cười lúc nên cười, nói lúc nên nói, và giả ngốc giả đần lúc cần thiết. 

Dù là đối phó với dư luận, hay với những lời đường mật nửa thật nửa giả của đàn ông.

Bình hoa vô tâm, kim chủ vô tình, tiền trao cháo múc.

Cố Ngôn khẽ nhếch khóe miệng, vẽ nên một nụ cười hoàn hảo.

Cả đời này cậu chỉ diễn tốt một vở kịch duy nhất.

Đó là giả bộ không yêu người ấy.

Đôi nét tác giả

KHỐN Ỷ NGUY LÂU

Bút danh Khốn Ỷ Nguy Lâu bắt nguồn từ một câu trong bài thơ "Giảm tự mộc lan hoa" của nhà thơ Tần Quán thời Bắc Tống, có nghĩa là "đau khổ tựa lầu".

Sinh ra tại thành phố Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Khốn Ỷ Nguy Lâu là nữ tác giả nổi tiếng trong cộng đồng văn học mạng Trung Quốc với lối hành văn tinh tế, xây dựng tình huống sinh động cùng ngòi bút đầy cảm xúc chân thành. Các tác phẩm tiêu biểu của cô gồm có: “Bình hoa”, “Mộng xưa”, “Chiết chi”, “Đối diện tương tư”, “Người bên gối”, “Điên cuồng vì người”, “Mạo hợp thần ly”, “Một thoáng phong lưu”,…

món quà của linh hồn - sức mạnh chữa lành của những thử thách trong cuộc sống

món quà của linh hồn - sức mạnh chữa lành của những thử thách trong cuộc sống

Dù con đường của bạn có bằng phẳng hay gập ghềnh, dù cuộc đời của bạn có êm ả hay thăng trầm, thì có thể bạn đã biết chắc điều này: bạn là một trong những linh hồn can đảm nhất trong Vũ trụ. Nếu không thì bây giờ bạn đã không ở đây. Bạn quyết định đầu thai, bạn sẵn sàng đồng ý thực hiện một chuyến đi mà linh hồn đã lên kế hoạch, đó chính là một hành động vô cùng dũng cảm. Bạn tìm kiếm ý nghĩa sâu xa của hành trình này, đó là một hành động vô cùng dũng cảm khác. Và quyết định chữa lành lại là một hành động dũng cảm khác nữa. Bạn được vinh danh và được tôn kính.

Bạn cũng có thể chắc chắn về điều này: bạn đang chữa lành. Bạn chữa lành khi hiểu ra rằng có một ý nghĩa sâu xa trong những trải nghiệm của mình. Khi bạn nhận ra nó, bạn giải phóng mình thoát khỏi xu hướng coi mình là nạn nhân và bạn nhận ra mình là một đấng sáng tạo quyền năng cho cuộc sống của mình. Bạn buông bỏ những thói quen phán xét đã nhiễm phải; thay vào đó, bạn tin tưởng vào trực giác của mình. Trực giác của bạn nói rằng tất cả đều yên ổn và trong trật tự thiêng liêng, cho dù tâm trí logic của bạn có thể không đồng tình. Bạn thôi không lo lắng về những xao lãng và lệch lạc của tâm trí; thay vào đó bạn nghiêng về trái tim và dựa vào trí tuệ của trái tim để định ra con đường của mình.

Bạn nhận ra bạn không phải là những suy nghĩ hay cảm nhận của mình; bạn cho phép những suy nghĩ và cảm nhận tiêu cực trôi nổi nhẹ nhàng qua ý thức, giống như những đám mây trôi trên bầu trời. Bạn không còn coi bản thân là nỗi sợ và lo âu của mình nữa; thay vào đó, bạn xem chúng như là những trẻ nhỏ cần tình yêu thương của bạn. Và hãy yêu chúng như bạn đã làm.

Bây giờ, bạn đã thôi không còn kháng cự với cuộc sống.

Bây giờ, bạn toàn tâm chào đón cuộc sống, cả niềm vui lẫn nỗi buồn của nó

Nhà xuất bản Hà Nội và Công ty Cổ phần Sách Thái Hà trân trọng giới thiệu với bạn đọc cuốn sách “Món quà của linh hồn: Sức mạnh chữa lành từ những thử thách trong cuộc sống” của tác giả Robert Schwartz. Như các bạn đã biết, Robert Schwartz là một nhà trị liệu thôi miên đã qua đào tạo về hồi quy tiền kiếp và khoảng giữa các kiếp sống. Trong hồi quy tiền kiếp, bạn có thể quay về một hoặc nhiều kiếp sống trước và đây là cách tốt nhất để hiểu về cuộc đời hiện tại của bạn. Khi tìm hiểu những gì xảy ra giữa các kiếp sống, bạn sẽ được trải nghiệm khoảng thời gian lập kế hoạch trước khi chào đời, nhờ đó sẽ khám phá được những gì bạn dự định thực hiện trong kiếp sống này trước khi bạn được sinh ra và lý do bạn có ý định đó. Các phiên lên kế hoạch này rất hữu ích trong việc giúp bạn nhận diện mục đích sâu xa của cuộc đời mình: ý nghĩa của những gì bạn trải qua; lý do các mô thức nào đó cứ lặp đi lặp lại; lý do bạn hay gặp những người nào đó trong đời và khi lên kế hoạch như vậy cho cuộc đời bạn muốn học hỏi điều gì từ những mối quan hệ đó. Các buổi làm việc này đem lại cho bạn sự chữa lành trên cơ thể vật lý và trong hệ cảm xúc, đem đến cho bạn sự tha thứ, cảm giác an lạc hơn, những hiểu biết sâu sắc về bản thể của mình và lý do mình có mặt trên cõi đời này

Nếu bạn không thích thôi miên thì Robert có các buổi tư vấn tâm linh tổng quát. Trong các buổi tư vấn này, ông sẽ dựa vào hiểu biết cá nhân về việc lên kế hoạch cho cuộc đời từ trước khi chào đời để giúp bạn hiểu sâu hơn ý nghĩa cuộc đời bạn. Thường thì trong các buổi tư vấn, Robert sẽ sử dụng một công cụ hết sức hiệu quả do chính ông phát triển nên có tên là Divine Virtues Exercise [Tạm dịch: Thực hành Đức hạnh Thần thánh], để giúp bạn hiểu các phẩm chất hay Đức hạnh Thần thánh mà bạn muốn có và muốn thể hiện trong kiếp sống này. Trước khi ra đời, hầu hết mọi người đều lên kế hoạch phát triển một vài phẩm chất cụ thể và các thách thức trong cuộc sống đóng một vai trò quan trọng trong quy trình này. Thông qua bài thực hành Đức hạnh Thần thánh, bạn sẽ hiểu được những phẩm chất đó là gì; tức là, ý thức về mục đích và kế hoạch cuộc đời của bạn sẽ được mở rộng.

MỤC LỤC:

Lời giới thiệu

Lưu ý dành cho bạn đọc

Bạn có muốn biết kế hoạch cuộc đời của bạn không?

Lời cảm tạ

Lời nói đầu

Lời tựa

Giới thiệu

Chương 1: Chữa lành

Chương 2: Thức tỉnh tâm linh

Chương 3: Sảy thai

Chương 4: Chăm sóc

Chương 5: Thú cưng

Chương 6: Những mối quan hệ ngược đãi

Chương 7: Giới tính

Chương 8: Loạn luân

Chương 9: Cho, nhận và làm con nuôi

Chương 10: Nghèo đói

Chương 11: Tự tử

Chương 12: Cưỡng hiếp

Chương 13: Bệnh tâm thần

Lời bạt

Tài liệu tham khảo

Phụ lục A

Phụ lục B

TRÍCH ĐOẠN SÁCH:

Chữa lành

Chúng ta cũng lên kế hoạch cho những thử thách và các trải nghiệm sống khác nhằm chữa lành những năng lượng và khía cạnh khác của tâm thức có thể không liên quan đến nghiệp lực của chúng ta. Ví dụ, trong cuốn sách Kế hoạch của linh hồn, tôi chia sẻ câu chuyện của Penelope, một phụ nữ trẻ đã chọn bị điếc bẩm sinh. Khi nhà ngoại cảm Staci Wells và tôi tiếp cận quá trình lên kế hoạch cuộc sống trước khi chào đời của Penelope, chúng tôi khám phá thấy mẹ cô trong kiếp trước cũng là mẹ cô trong kiếp này. Trong kiếp sống trước, Penelope nghe thấy mẹ cô bị bạn trai bà bắn chết. Penelope bị tổn thương tâm lý từ biến cố này, dẫn đến việc cô tự tử trong kiếp sống đó. Vì thế, cô trở về Linh giới, mang theo cái gọi là “năng lượng tổn thương chưa được xử lý”, giờ đây cần được hàn gắn. Trong buổi lên kế hoạch cuộc sống trước khi chào đời, vị hướng dẫn tâm linh của Penelope hỏi liệu cô ấy có muốn sinh ra bị điếc để tránh bị tổn thương tương tự và để cô ấy có thể hàn gắn những tổn thương từ kiếp trước hay không. Penelope đáp: “Vâng, đó là điều con muốn và điều con ước được làm.” Thế là mở ra việc lên kế hoạch cho trải nghiệm cuộc đời của người điếc hoàn toàn.

Tôi cũng liên hệ đến câu chuyện của Pat, một quý ông đã lên kế hoạch từ trước khi sinh là sẽ trải nghiệm mấy mươi năm nghiện rượu. Pat góp phần dựng nên kế hoạch cuộc đời này bởi cách thức ông chết trong kiếp sống trước. Trong kiếp đó, Pat chết trận; ông là người lính cuối cùng đứng giữa trận địa. Khi đi loanh quanh ở trận địa để tìm kiếm các đồng đội đã ngã xuống, ông cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Trong trạng thái sợ hãi tột độ, ông lại bị bắn chết. Năng lượng sợ hãi vì thế đã vương vấn trong ý thức của ông, rất cần được chữa lành. Trước khi ra đời, Pat hiểu là trải nghiệm nghiện rượu kéo dài sẽ đẩy ông vào những cảm xúc đau khổ đủ để ông phải tìm kiếm Thượng Đế, để rồi ông sẽ có được sự tỉnh thức tâm linh và điều này sẽ chữa lành nỗi sợ mà ông đã mang vào cơ thể. Một hôm, sự chữa lành của Pat bắt đầu khi ông đi làm về, uống hết giọt rượu cuối cùng trong nhà, ngã khuỵu gối và cầu xin Thượng Đế giúp đỡ. Ngay lúc đó, Pat cảm nhận sự hiện diện của Thượng Đế. Vài tuần sau đó, ông quyết định cai nghiện và không bao giờ say xỉn nữa. Pat đã vạch ra và hoàn thành trọn vẹn kế hoạch chữa lành: ông lên kế hoạch để nỗi sợ trong ông được biểu đạt thông qua chứng nghiện rượu, vì chứng nghiện rượu làm tổn thương cảm xúc, vì sự tổn thương về mặt cảm xúc thôi thúc ông khám phá tâm linh, và sự thức tỉnh tâm linh đã chữa lành nỗi khiếp sợ trong ông.

Kế hoạch cuộc đời của chúng ta được thiết kế nhằm chữa lành những nguồn năng lượng còn vương vấn và chưa được hàn gắn từ những kiếp trước. Đó có thể là sự phán xét (với mình hay với người), đổ lỗi (cho mình hay cho người), căm giận, tội lỗi và nhiều cảm xúc tiêu cực khác. Nếu một kiếp sống kết thúc nhưng những cảm xúc này vẫn còn hiện diện trong ý thức chúng ta, chúng trở thành phần cặn bã vương lại trên linh hồn chúng ta. Rồi linh hồn chúng ta sẽ tìm cách chuyển hóa những cảm xúc này bằng cách lên kế hoạch (hoặc trong một số trường hợp, gần như tự bị thu hút vào) những kiếp sống phản chiếu những cảm xúc này trở lại với chúng ta để chúng ta có thể giải quyết chúng. Những gì chưa được chữa lành sẽ phải được chữa lành trong một kiếp sống khác.

chuyện chi đây

chuyện chi đây

“Chuyện chi đây” cuốn sách thứ 2 của thầy Lý Tứ sau cuốn “Câu chuyện trên mây” do Thái Hà xuất bản, cuốn sách tập hợp hơn 70 câu hỏi và cách trả lời trực diện, thẳng thắn, dễ hiểu về Phật đạo và cuộc sống của thầy Lý Tứ giúp độc giả sẽ hiểu thêm về đạo Phật.

Trong cuốn sách có rất nhiều vấn đề mà bạn đọc quan tâm, ví dụ như thế nào là tu đúng tu sai, đã được thầy cắt nghĩa như sau: Một chữ tu, chưa nói được điều gì. Trong đời có rất nhiều phép tu, cách tu. Mỗi phép tu, cách tu đều có con đường (đạo lộ) và đích đến (cứu cánh) riêng của nó. Tất nhiên, con đường này không thể dẫn đến mục tiêu kia. Ví dụ: Muốn đến ngôi làng ở hướng Tây, không thể đi trên con đường dẫn đến hướng Đông, không thể dùng thuốc đau bụng trị nhức răng... và biết rằng, trên đời không hề có một thứ thuốc chữa lành mọi căn bệnh, đây là lý do vì sao Phật đạo có rất nhiều phương tiện.

Vì thế, chỉ khi nào người ta đưa ra mục tiêu tu tập của bản thân là gì, sau đó mới có thể xét đến con đường người ấy đang đi (đang tu) là đúng hay sai. Giống như (thầy thuốc) có biết người ấy bệnh gì, mới nói rằng thứ thuốc mà bệnh nhân đang uống là đúng hay sai.

Trường hợp câu hỏi của bạn có nội dung, chủ đích thật sự là: Tôi muốn thành tựu các mục tiêu của Phật đạo, làm thế nào để biết rằng những điều tôi đang tu tập trong hiện tại (so với mục tiêu của Phật đạo) là đúng hay sai?

Mình xin trả lời:

Phật đạo có bốn mục tiêu, hay bốn điều cơ bản ta quen gọi là bốn đế, đó là Khổ đế; Tập đế; Diệt đế và Đạo đế. Người tu hành muốn biết tu đúng hay sai, phải căn cứ vào bốn mục tiêu nêu trên. Bốn đế chính là mực thước, là giáo trình tu học từ thấp lên cao của Phật đạo.

Nếu trong quá trình tu hành, những phương tiện nào giúp ta lần lượt thành tựu các mục tiêu nêu trên (hết Khổ, dứt Tập, chứng Diệt, tu Đạo), giúp ta nắm vững giáo trình tu tập của từng giai đoạn... thì biết chắc rằng, con đường ta đang đi là đúng.

Ngược lại, con đường nào không giúp ta thành tựu một hay những điều đã nêu, không giúp ta thông suốt giáo trình tu tập trước mắt, nhất định bản thân phải coi lại phương tiện mình đang tu học. Cụ thể bốn mục tiêu của Phật đạo như sau:

● Mục tiêu thứ nhất, hết Khổ

Mục tiêu này khi đạt được tám món khổ nhân sinh là: Sanh khổ; Lão khổ; Bệnh khổ; Tử khổ; Ái biệt ly khổ; Oán tắng hội khổ; Cầu bất đắc khổ và cuối cùng là Ngũ ấm xí thịnh khổ sẽ giảm thiểu đến mức thấp nhất, hoặc chấm dứt vĩnh viễn (Bạn có thể tìm hiểu ý nghĩa của tám món khổ này trên Google).

● Mục tiêu thứ hai, dứt Tập

Sau khi hết khổ, người tu hành trong Phật đạo phải tinh tấn giải quyết mục tiêu thứ hai, đó là chấm dứt phiền não, kiết sử, lậu hoặc... Thành tựu mục tiêu này, “Vô lậu quả” sẽ xuất hiện.

- Vô lậu là: Phiền não, kiết sử và ngu si không còn rỉ chảy làm che mờ tâm trí.

- Phiền não gồm bốn món là: Kiến nhứt thiết xứ phiền não trụ địa; Dục ái phiền não trụ địa; Hữu ái (hay Sắc ái) phiền não trụ địa và Vô minh ái phiền não trụ địa.

- Kiết sử gồm mười món là: tham; sân; si; mạn; nghi; thân kiến; biên kiến; kiến thủ; giới cấm thủ và tà kiến.

- Lậu hoặc gồm ba cảnh giới: dục lậu; hữu lậu và vô minh lậu.

- Ngu si hay vô minh thế gian gồm: Nhuận chi vô minh và Căn bản vô minh; Vô minh xuất thế có Vô minh trụ địa.

● Mục tiêu thứ ba, chứng Diệt

Mục tiêu này thuộc về Xuất thế gian. Có nghĩa, sau khi đã thực hiện hai mục tiêu trên, tâm và trí người tu hành lúc này không còn u tối, như trời hết mây, như người hết mù... bây giờ sẽ được Thiện tri thức khai thị để vị ấy thấy được Bổn tâm và Bổn tánh, nói nôm na là “minh tâm kiến tánh”. Sau khi thấy hai thứ ấy, vị tu hành hoàn thành mục tiêu tự độ, gọi là chứng Diệt đế hay thành tựu Xuất thế gian pháp.

● Mục tiêu thứ tư, tu Đạo

Sau khi phần tự cứu đã xong... vị tu hành tiếp tục tinh tấn để đạt được mục tiêu còn lại của Phật đạo, đó là: Học trí tuệ để giúp người, ta quen gọi là học Nhất Thiết Trí hay học Bát Nhã Trí, giống Thiện Tài Đồng Tử hay Tát Đà Ba Luân ngày xưa đi học được ghi lại trong kinh. Học xong Đạo đế, người này thành tựu đạo quả Xuất thế gian thượng thượng (Xem kinh Đại Niết bàn).

Ta có thể hiểu sự học của giai đoạn này giống như người đã học xong phổ thông trung học, nay tiếp tục học sư phạm để có thể đi làm thầy giáo. Hoặc giống như người đã tìm được một khối vàng cực lớn, nay đi học nghề kim hoàn để tự thân có thể làm thành các món trang sức như cà rá, dây chuyền... đem ra nhân gian bố thí theo sở thích của từng người.

Hy vọng, những giải thích trên, có thể giúp bạn tự nhận biết con đường mình đang đi là đúng hay sai.

Các bạn... Hỏi và đáp là một nghệ thuật, Phật thường hay khen ngợi người khéo hỏi và kẻ khéo trả lời. Vì thế, nếu ta đưa ra câu hỏi không cụ thể, chủ đích không rõ ràng, câu hỏi chung chung... sẽ khó nhận được câu trả lời thỏa đáng.

Tải Sách là website thư viên sách chia sẻ tài liệu sách với nhiều định dạng pdf/epub/mobi/prc/azw3 được tổng hợp mới nhất. Bạn có thể đọc online hoặc download về các thiết bị di động, máy tính, máy đọc sách để trải nghiệm.

Liên Hệ